3.
Tôi lại thay nước mới, đeo găng tay rửa chân cho đại ca.
Theo lý thì không đeo.
Nhưng tôi không chịu nổi.
Tôi rửa rất qua loa, vốc ít nước đổ lên chân là xong.
Đại ca không trách tôi, đẩy tôi ra tự mình rửa chân rồi sau đó nhướng mày phát biểu nhận xét:
“Gái à, khi bà tôi vặt lông gà còn đổ nước nóng nhiều hơn em.”
Tôi cười cười, nói lấy lệ: “Anh và gà có thể giống nhau sao?”
Đại ca không nói nữa, điều chỉnh sang một tư thế thoải mái, chờ tôi sửa móng, mát-xa cho.
Tôi cố gắng nhớ lại bước đầu tiên là gì, mài móng chân?
Chần chừ một lát, tôi lấy dụng cụ, một tay khác nhẹ nhàng nắm lấy chân của đối phương.
Mặc dù đã đeo khẩu trang và găng tay, chân của khách cũng đã rửa rồi, nhưng tôi vẫn chỉ duỗi hai ngón tay, nhẹ nhàng cầm lấy.
Có lẽ là bởi vì chán ghét quá rõ ràng, đại ca lại mở miệng.
“Bỏ đi, không cần sửa, bóp chân là được.”
Nhưng tôi lại cảm thấy không ổn lắm, dù sao cũng tốn tiền của khách, chưa nói đến việc khiến cho đối phương có cảm giác được tiếp đón nhiệt tình, chu đáo, cũng không thể khiến người ta cảm thấy tôi đang ghét bỏ anh ta.
Tôi động não, lắc đầu nói: “Không sao, tôi sửa cho anh.”
Đại ca không từ chối.
Nhưng nửa phút sau, tôi luống cuống lấy khăn giấy lau máu cho đại ca.
Mài móng mà thôi, tôi cũng không biết sao có thể mài chảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-massage-chan-chau-vang/2954577/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.