5.
Vừa nghe ba chữ này, trong lòng tôi hoảng hốt.
Tiêu rồi.
Gãy xương ư? Tôi sợ sắp phải ngồi tù.
Nắm chặt điện thoại, tôi run lẩy bẩy chạm vào màn hình đang sáng.
“Anh ơi, mật khẩu là gì?”
Đại ca bên cạnh im lặng hai giây rồi thở dài.
“Mẹ nó, đây là điện thoại cô mà.”
“À…”
Đầu tôi trống rỗng, nhanh chóng mở khóa và bấm gọi 120.
Xe cấp cứu tới rất nhanh.
Các nhân viên y tế rất chuyên nghiệp, nhưng hai vệ sĩ của đại ca ở cửa rất sợ hãi.
Tôi càng sợ hơn.
Dưới sự yêu cầu của đại ca, tôi đi theo xe cứu thương.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi ngồi xe công vụ của bệnh viện, không ngờ lại vì lý do kịch tính như vậy.
Trên đường tôi còn biết được tên của đại ca.
Bùi Thiên Cương.
Tên này thật khí phách.
Càng sợ hơn phải làm thế nào đây.
6.
Sợ hãi suốt cả chặng đường, tôi theo tới bệnh viện.
Nhưng mà, đến lúc đóng viện phí, tôi phát hiện trong thẻ không đủ tiền.
Gọi điện thoại cho chị tôi, máy đang bận.
Do dự mãi, tôi dè dặt đi đến hỏi đại ca Thiên Cương.
“Anh ơi, tôi mượn ít tiền?”
Đại ca liếc tôi một cái, “Làm gì?”
“Đóng viện phí cho anh.”
…
Đại ca im lặng mấy giây, nghiên răng nghiến lợi, ném điện thoại cho tôi: “Wechat, mật khẩu thanh toán 990928.”
Tôi bất ngờ, “Đây chẳng phải sinh nhật tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-massage-chan-chau-vang/2954576/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.