Mễ Vị xệ mặt lại đi vào phòng bếp làm năm cái bánh, năm cái bánh này lại một lần nữa bị hai cha con thùng cơm bao trọn, hai người này rốt cuộc cũng ăn no, lộ ra thần sắc thoải mái thỏa mãn, dáng vẻ một lớn một nhỏ híp mắt hưởng thụ quả thực giống nhau như đúc, nói không phải hai cha con cũng không ai tin.
Ăn uống no đủ, Hiên Viên Tố trực tiếp đi vào viện, nằm một cái lên trên cái ghế nằm chỉ thuộc về Mễ Vị, cũng đem Mễ Tiểu Bảo ôm vào trong lòng, hai cha con cùng nhau thoải mái làm cá mặn.
Mễ Vị:!!! Cái ghế nằm kia là của ta! Còn nữa, điểm tâm cũng ăn rồi vì sao ngươi còn chưa đi!
Mễ Vị trừng Hiên Viên Tố, ánh mắt bất thiện, đại khái là ánh mắt quá có lực sát thương, Hiên Viên Tố rốt cuộc chú ý tới nàng, quay đầu về hướng nàng nhìn lại.
Mễ Vị phồng miệng lên, hỏi hắn: "Ngươi không trở về nhà sao?"
Hiên Viên Tố nhướn mi, "Đuổi ta đi?"
Dù sao tối hôm qua người này vừa cứu nàng một mạng, nàng tắt nhiên không nói nên lời không khách khí đuổi hắn cút nhanh lên như vậy, cho nên đành phải uyển chuyển nói: "Ngươi hôn mê lâu như vậy, mấy năm nay quận chúa Như Ý cùng lão phu nhân đều rất lo lắng cho ngươi, hiện tại ngươi đã tỉnh, các nàng nếu biết được chắc rất cao hứng, ngươi dù sao cũng nên trở về thăm bọn họ một chút đi." Cho nên, mau đi thôi, rời khỏi nơi này đi.
Hiên Viên Tố cong cong khóe miệng, thanh âm vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-com-nha-ta-that-my-vi/1645565/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.