Nam nhân trầm mặc không nói, nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bị đánh đến sưng đỏ của nàng, trong mắt lại nổi lên sát ý nồng nặc, đậm đến mức ngay cả một người thường như Mễ Vị còn cảm nhận được.
Mễ Vị cảm thấy hắn một giây sau rất có khả năng sẽ đem nam nhân nằm trên mặt đất đi lăng trì, liền theo bản năng ôm lấy hắn, cố sức nói: "Giao cho, cho nha môn." Dùng pháp luật giải quyết vấn đề, cho những người uổng mạng khác một cái công đạo.
Nam nhân yên lặng nhìn nàng, sau một lúc lâu đột nhiên xuy một tiếng, "Lại dùng luật pháp giải quyết vấn đề?"
Mễ Vị trừng lớn mắt, khó có thể tin nhìn hắn.
Nam nhân này làm sao biết được trong lòng nàng nghĩ cái gì? Biết thuật đọc tâm sao?
Hiên Viên Tố lại thật sự không động đến nam nhân nằm trên mặt đất kia nữa, đứng lên bế theo cả người Mễ Vị dậy, bước qua tên nam nhân đang nằm ngất trên mặt đất, chậm rãi đi đến căn phòng cách vách, đặt Mễ Vị lên trên giường, nằm kế bên Mễ Tiểu Bảo đang ngủ.
Mễ Vị nhìn thấy Mễ Tiểu Bảo nhắm chặt mắt, vội vàng cố sức nâng tay lên thăm dò hô hấp của nó.
Ánh mắt Hiên Viên Tố dừng trên người hai mẹ con hai, nhìn thấy động tác của nàng liền thản nhiên nói: "Không có việc gì, chỉ là trúng thuốc mê, ngủ một giấc, mê dược rút đi liền tỉnh."
Mễ Vị nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới có tâm tư suy nghĩ chuyện của hắn, nàng nên nói gì, được lại không biết có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-com-nha-ta-that-my-vi/1645564/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.