Từ kể sau biết đến vụ án, đã gần hết tuần mà vẫn chưa có tiến triển gì mới nên đã nhanh chóng khép lại trong sự hụt hẫng từ phía cảnh sát, gia đình và nhóm Phương Tuấn.
Vào một buổi sáng ngày chủ nhật đẹp trời, trong tiệm, Huyết Tâm cùng với Nguyệt Diệp đang dọn dẹp nhà cửa trong sự im lặng vô độ, khi cả hai ngẩng đầu lên thấy Quân Tử vác một thùng hàng vừa to vừa nặng lên lầu, Thiên Thiên đi xuống thấy vậy liền ân cần bê lên dùm, nói giọng điệu nhẹ nhàng hơn hết:
- Vết thương chưa lành hẳn mà đã mang vác thùng nặng rồi, phải bảo tôi chứ.
Quân Tử nhíu mày nói:
- Đã qua gần 2 tuần rồi đó thầy, vết thương có nghiêm trọng nữa đâu mà thầy lo thế.
Thiên Thiên khựng người lại mà nói:
- Đã bảo đừng kêu tôi là thầy còn gì.
Quân Tử đáp lại:
- Quen miệng rồi. Nếu thầy có ý tốt thì đem giúp tôi đi.
Thiên Thiên bê lên đi trước còn Quân Tử theo sau, cậu nhìn cái thùng hàng mà hỏi:
- Đây là gì?
Quân Tử trả lời:
- Áo lớp đấy.
...
Ở phía dưới, Nguyệt Diệp mới chống nạnh, vứt cái khăn lau ở bàn mà lên tiếng:
- Hai người đó thân thiết quá đúng không? Huyết Tâm, cô thấy sao?
Huyết Tâm quay qua trả lời, mỉm cười nói:
- Như cặp yêu nhau luôn.
Nghe vậy Nguyệt Diệp mới suy nghĩ một hồi rồi quay qua nói:
- Ấy, Thiên Thiên định làm trâu già gặm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-banh-dac-biet/2990169/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.