Huyết Tâm thở dài rồi đẩy dĩa bánh qua phía ả mà nhẹ nhàng nói:
- Ăn bánh đi đã.
Anh Túc nghe vậy mà cầm muỗng múc một miếng lên ăn, Huyết Tâm dựa lưng vào thành ghế mà bảo:
- Em không đủ khả năng để quản lý đâu, coi chừng bị gạch tên ra khỏi hộ khẩu. À, sắp đến tôi sẽ ra mắt anh ấy cho mọi người.
Anh Túc mở mắt tròn kinh ngạc, dừng việc ăn lại mà cười khinh nói:
- Chị không thấy mình đáng xấu hổ hay sao, bác cả mà biết sẽ xử lý Phương Tuấn.
Huyết Tâm nhún vai đáp lại:
- Anh ấy muốn gặp bố tôi.
Anh Túc lấy gói thuốc lá, lấy một điếu thuốc bỏ vào miệng hút, khói bay mịt mù, Huyết Tâm khó chịu mà phủi phủi, nhíu mày hỏi:
- Từ khi nào mà em biết hút thuốc lá đấy?
Anh Túc nhếch mép đáp lại:
- Lâu rồi, chắc lúc đó 18 tuổi, giờ sắp bước quá 25 tuổi rồi, nhưng tôi có ngưng một thời gian, gần đây mới hút lại, cái này tôi lén hút nên bố mẹ không biết.
Huyết Tâm nhăn mặt, ả còn nói tiếp:
- Chị yên tâm, tôi không có chơi mấy cái đó đâu. Tối qua tôi không có về nhà.
Huyết Tâm ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại vậy?
Anh Túc mệt mỏi ngửa người ra sau ghế, đáp lại:
- Tôi mệt, đấu tranh mệt. Tôi chỉ muốn như chị thôi mà mệt dữ.
Huyết Tâm mỉm cười nói:
- Có năng lực ở việc khác mà lo gì. Nay em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-banh-dac-biet/2990125/chuong-34.html