Chương trước
Chương sau
Người tới mặc một thân trường bào màu lam đậm, khuôn mặt như ngọc có chút tái nhợt, gương mặt trước kia có vẻ tuấn tú hiền lành thì hiện giờ đã trở nên nguy hiểm hơn.
“Nguyễn Nguyễn.”
Lưu Thư Mặc chậm rãi mở miệng gọi nàng, đã rất lâu rồi hắn không được gặp nữ tử trong lòng.
Đường Nguyễn Nguyễn nghe vậy thì cả kinh, nhưng nàng vẫn bất động thanh sắc mà nói: “Lưu đại nhân, vì sao vào phủ mà không thông báo một tiếng?”
Lưu Thư Mặc thu hồi thần sắc hoảng hốt nhất thời vừa rồi, hắn nói: “Phủ Trấn Quốc tướng quân, ngay cả người trông cửa cũng không có thì ta tìm ai thông báo đây?”
Hôm nay Lưu Thư Mặc khác xa với người trong trí nhớ của Đường Nguyễn Nguyễn.
Trên mặt Đường Nguyễn Nguyễn không đổi sắc: “Ngươi muốn làm gì?”
Sắc mặt Lưu Thư Mặc hơi căng thẳng, hắn nói: “Phụ thân ta cho mời cả nhà Trấn Quốc Công vào cung dự tiệc, không ngờ chỉ còn lại một mình nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Tất cả mọi người đều ra ngoài du ngoạn rồi, chỉ có ta không muốn đi, vì thế mới ở lại, có vấn đề gì không?”
Hắn chăm chú nhìn nàng: “Nguy hiểm như vậy mà bọn chúng lại bỏ nàng ở lại để thoát thân sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn không hề yếu thế nhìn hắn: “Không đúng, là ta đưa bọn họ đi. Còn về phần đi đâu thì ta cũng không biết. Xin hỏi Lưu đại nhân còn muốn biết chuyện gì nữa?”
Lưu Thư Mặc bị thái độ xa lạ này của nàng chọc giận, hắn tiến lên một bước, hai tay nắm lấy vai nàng, nói: “Nguyễn Nguyễn! Nàng nhất định phải đối với ta như vậy sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn bị hắn túm đến đau đớn, cố gắng giãy ra: “Xin công tử tự trọng.”
Lưu Thư Mặc cười khổ: “Tự trọng?” Đôi mắt của hắn ẩn nhẫn đau đớn: “Vốn dĩ nàng là của ta! Nếu không phải Hoàng Đế ngu ngốc, nhất định phải chỉ hôn nàng cho Tần Tu Viễn thì chúng ta đã sớm là một đôi phu thê ân ái rồi!”
Đường Nguyễn Nguyễn bình tĩnh nhìn hắn: “Nhưng tất cả mọi chuyện đã xảy ra, bây giờ ta cũng là thê tử của Tần Tu Viễn, phu nhân của Trấn Quốc đại tướng quân, mà ngươi, chẳng những là nhi tử của loạn thần tặc tử, còn vọng tưởng khống chế Đế Đô, ngươi làm vậy là muốn tạo phản sao?”
“Loạn thần tặc tử?” Lưu Thư Mặc nhất thời buồn bã nhưng lại lập tức cười ra tiếng: “Như vậy thì sao? Ta từng trung thành với hoàng quyền, trung thành với bá tánh, nhưng ta được cái gì? Thanh mai trúc mã của ta bị người khác cướp đi một cách dễ dàng, con đường làm quan của ta bị mấy câu nói mà chặn đứt, còn phụ thân ta xảy ra chuyện, ta lại bất lực! Một ngu trung như vậy thì có ích lợi gì?”
Hắn thực sự ghét cảm giác bất lực này. Cho nên hắn tiếp quản tử sĩ cùng binh phủ của Tả tướng phủ, dưới sự trợ giúp của Hoàng Hậu, trong một đêm giết hai quan viên trong Đại Lý tự không chịu ủng hộ bọn họ. Hiện giờ, phụ thân của hắn đã thuận lợi ra khỏi Đại Lý tự, tiến cung gặp Hoàng Hậu.
Trước cửa cung, Lưu Thực bảo hắn dẫn người đến khống chế phủ Trấn Quốc tướng quân, nhưng không nghĩ tới Đường Nguyễn Nguyễn lại hành động nhanh như vậy, nàng còn đưa tất cả mọi người đi hết.
Lưu Thư Mặc tự tin nhìn Đường Nguyễn Nguyễn mà nói: “Hiện giờ, Hoàng Đế bất tỉnh nhân sự, Hoàng Hậu và phụ thân ta nắm trong tay tất cả quyền uy, bọn họ đã thông qua tuần phòng doanh để khống chế Đế Đô, mà hôm qua Bắc Tề đã khai chiến, cho dù bây giờ Tần Tu Viễn biết Đế Đô xảy ra chuyện, thì nước xa cũng không thể cứu được lửa gần, hơn nữa nàng ở trong tay chúng ta rồi, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Đường Nguyễn Nguyễn cả kinh, không phải tuần phòng doanh do phụ thân của Ngôn Chi Tâm quản lý sao?
Nàng nhíu mày: “Các ngươi đã làm gì tuần phòng doanh?”
Lưu Thư Mặc cười cười: “Không có gì, cũng chỉ là bắt lão thất phu họ Ngôn kia mà thôi.”
Hắn nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn: “Dù sao, nữ nhi của hắn cũng là thê tử tương lai của Tần Tu Dật, không phải sao?”
Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn trắng bệch, nàng trách mắng: “Ngươi không nên liên lụy đến những người vô tội.”
Lưu Thư Mặc buồn bã nói: “Vô tội? Ta không vô tội sao? Ta đã làm gì sai?”
Hắn mất đi nữ tử mà hắn yêu thương, con đường làm quan không thuận lợi, còn thiếu chút nữa mất đi phụ thân, hiện giờ rốt cục hắn cũng suy nghĩ rõ ràng, hắn nhận ra một điều: Chỉ có nắm trong tay mình tất cả mọi thứ mới thực sự thuộc về mình. Hắn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn rồi nói: “Ta làm những điều này, không chỉ cho bản thân mình, mà còn cho nàng nữa.”
Đường Nguyễn Nguyễn lạnh lùng nói: “Ngươi và ta không có nửa phần quan hệ, từ lâu chúng ta đã không còn là người cùng đường.”
Lưu Thư Mặc hơi run rẩy: “Vì sao nàng lại vô tình với ta như vậy? Bây giờ nàng một mực muốn ở bên Tần Tu Viễn sao?”
Hắn thật sự không thể tin được, chẳng lẽ hiện giờ ở trong lòng nàng, mình đã không còn chút địa vị nào sao?
Đường Nguyễn Nguyễn trầm giọng nói: “Không sai, ta chỉ thích A Viễn, ta sẽ sống thật tốt, chờ chàng trở về cứu ta.”
Lưu Thư Mặc đã đến gần bờ vực sụp đổ, hắn nói: “Chờ hắn trở về cứu nàng ư? Chưa nói đến chuyện hắn không trở về được, coi như là có thể trở về thì cũng chưa chắc đã vào được Đế Đô. Đối thủ của Tần Tu Viễn quá nhiều, hắn từng bắn một mũi tên làm chết trưởng tử của Tây Bá Hầu, hiện giờ Tây Bá Hầu tọa trấn phương Bắc, Tần Tu Viễn đang phải chống lưng nghênh địch.”
Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên trắng bệch, nàng nói: “Làm sao các ngươi có thể động thủ với A Viễn được? Nếu phòng tuyến Bắc Cương bị phá huỷ, vậy thì Bắc Tề sẽ đi thẳng tới Ích Châu, sau đó không đến hai ngày là có thể đánh tới Đế Đô! Ngươi điên rồi sao?”
Sắc mặt Lưu Thư Mặc khẽ động, nhưng vẫn nói: “Phụ thân ta tự có an bài.”
Đường Nguyễn Nguyễn buộc mình phải lạnh lùng, nàng nói: “Các ngươi muốn nhân cơ hội soái ngôi đoạt vị hay sao?”
Lưu Thư Mặc nhếch môi: “Đó là điều đương nhiên.”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi, không nói lời nào. Lưu Thư Mặc nhìn nàng, dường như hắn cũng không quen biết nữ tử trước mắt.
Đường Nguyễn Nguyễn trước kia có tính cách nội liễm lại ôn nhu, luôn bị người khác khi dễ. Còn Đường Nguyễn Nguyễn bây giờ lại có thể dũng cảm và bình tĩnh, không hề sợ hãi như vậy. Hắn thấy nàng im lặng không lên tiếng thì cho rằng trong lòng nàng sợ hãi, nên mới mềm giọng: “Nguyễn Nguyễn, mặc dù ta làm những điều này, nàng có thể không hiểu, nhưng nàng nhất định phải tin rằng ta sẽ không làm tổn thương đến nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt lộ ra khinh thường. Lưu Thư Mặc thở dài, cuối cùng đối với nàng hắn không thể nào hạ quyết tâm được: “Nàng theo ta vào cung trước đi, chờ an bài xong hết thảy, ta sẽ cầu tình trước mặt phụ thân, sẽ không để người làm khó nàng.”
Dứt lời, hắn đi lên nắm tay nàng. Đường Nguyễn Nguyễn hất tay hắn ra, mặt không chút thay đổi: “Ta sẽ tự mình đi.”
Dứt lời, nàng bước nhanh đi ở phía trước.
Mặc dù Lưu Thư Mặc có chút tức giận, nhưng cũng chỉ có thể yên lặng đi theo phía sau nàng. Bọn họ ra khỏi phủ Trấn Quốc tướng quân, Đường Nguyễn Nguyễn mới phát hiện thì ra hắn dẫn vài đội nhân mã đến nhưng đều chờ ở ngoài cửa. Đường Nguyễn Nguyễn cười lạnh một tiếng: “Bắt một nữ nhân mà thôi, Lưu đại nhân không cần phí công như vậy chứ?”
Sắc mặt Lưu Thư Mặc hơi khó coi, nói: “Mau lên xe đi.”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc cũng không thèm liếc mắt một cái nhìn hắn mà trực tiếp lên xe. Hàng chục binh sĩ hộ tống chiếc xe ngựa đi về phía hoàng cung.
Ở trong ngõ nhỏ trước phủ Trấn Quốc tướng quân, có hai thân ảnh yên lặng đứng đó. Trong lòng hiếu nữ xinh đẹp hồn nhiên kia hơi loạn, nàng không thể tin thì thào tự nói: “Vừa rồi huynh có nghe thấy không? Vì sao Lưu Thư Mặc lại tới bắt tẩu tẩu ta?”
Thiếu nữ này chính là Tần Tu Dao, nàng và Mạc Lâm mới từ Nam thành trở về, vừa đến cửa nhà đã nhìn thấy binh lính vây quanh phủ Trấn Quốc tướng quân thành tầng tầng lớp lớp. Nàng còn muốn lên xem chuyện gì xảy ra nhưng lại bị Mạc Lâm một tay giữ lại. Trực giác mách bảo Mạc Lâm có điều gì đó không đúng, hôm nay ngay cả người trông cửa cũng không còn, hắn thấy vô cùng kỳ quái.
Hai người chứng kiến một màn vừa rồi.
Lúc này, Tần Tu Dao dứt khoát nói: “Chúng ta vào phủ xem một chút đi?”
Nhưng bây giờ người của Lưu Thư Mặc vẫn còn ở cửa, xem ra là không có ý định rút đi. Mạc Lâm lắc đầu, nói: “Nàng không thể trở về, lúc này không biết trong phủ còn có người nào, vả lại nếu thật sự xảy ra chuyện thì tất nhiên bọn họ còn phải phái người đến canh cây đợi thỏ, nàng trở về không khác gì tự chui đầu vào lưới.”
Tần Tu Dao cảm thấy sốt ruột, nói: “Vậy làm thế nào bây giờ?”
Mạc Lâm nói: “Chúng ta rời khỏi đây trước, sau đó mới tính toán.”

Đúng lúc này, Tần Tu Dao nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, nàng lập tức quay đầu lại: “Tần Trung?”
Tần Trung vừa thấy là nàng, cũng vội vàng chạy tới, nói: “Tứ tiểu thư, sao người lại ở đây? Ta cũng đã phái người đến phía Nam thành để tìm ngươi!”
Tần Tu Dao vội vàng hỏi: “Trong phủ đã xảy ra chuyện gì vậy? Ta vừa mới nhìn thấy Lưu Thư Mặc đưa tẩu tẩu đi!”
Sắc mặt Tần Trung cứng đờ: “Cái gì?”
Hắn hỏi một lần nữa, “Những người khác đâu?”
Tần Tu Dao nói: “Ta không biết… Ta vẫn chưa vào.”
Tần Trung kể lại một loạt sự việc ngày hôm nay cho Tần Tu Dao biết. Tần Tu Dao nhíu chặt mày: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tần Trung nhất thời suy tư, nhìn Mạc Lâm một chút, trong lòng hắn đã tính toán: “Mạc đại nhân, hiện giờ phủ Trấn Quốc tướng quân gặp đại nạn, phu nhân đã bị khống chế, bước tiếp theo nhất định là tìm kiếm tung tích của Tứ tiểu thư cùng lão phu nhân. Tiểu nhân không dám liên lụy đại nhân, kính xin đại nhân rời đi trước.”
Dù sao thời gian quen biết không dài, Tần Trung cũng không dám hoàn toàn tin tưởng Mạc Lâm. Tần Tu Dao nghe ra trong giọng điệu của hắn chưa hoàn toàn tin tưởng thì nhíu mày nói: “Tần Trung, Mạc Lâm là người có thể tín nhiệm.” Nhưng nàng tiếp tục nói: “Thế nhưng Tần Trung nói đúng, huynh vẫn không nên bị kéo vào chuyện này, đối với huynh thật sự không tốt.”
Mạc Lâm kiên định nhìn nàng, nói: “Ta không thể đứng ngoài cuộc.”
Tần Tu Dao sửng sốt: “Lời này của huynh là có ý gì? Hôm nay cũng không ai biết huynh và ta đi cùng với nhau, bọn họ hẳn là không tìm được chỗ của huynh…”
Mạc Lâm lại nói: “Bởi vì ta không có khả năng bỏ lại nàng.”
Tần Tu Dao hơi giật mình, nàng nhìn về phía Mạc Lâm, trên mặt hai người đồng thời đỏ lên. Tần Trung thấy thế thì ho nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ phá vỡ bầu không khí này. Tần Tu Dao đáp lại, lẩm bẩm nói: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện này…”
Mạc Lâm cũng đỏ mặt nói: “Hiện tại nàng nhất định không thể hồi phủ, mau theo ta về Mạc gia.” Hắn thu liễm tinh thần, đối diện nàng mà nói: “Mạc gia ở Đế Đô cũng có vài nhân mạch, ta nghĩ chút cách đưa nàng về giấu đi, bọn họ nhất thời cũng không thể tìm ra nàng.”
Hắn lại chuyển hướng sang Tần Trung, nói: “Tần hộ vệ, nếu ngươi tin tưởng ta thì hãy giao A Dao cho ta, ta không dám hứa hẹn nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn nhưng ta sẽ dốc hết toàn lực, chắn ở phía trước nàng.”
Hắn đứng ở trước mặt hai người, văn chất nho nhã nhưng lại vô cùng kiên định. Tần Trung do dự chốc lát, hắn nhìn về phía Tần Tu Dao.
Tần Tu Dao lắc đầu, nói: “Đa tạ lòng tốt của huynh, nhưng ta không thể liên lụy đến huynh… Hơn nữa ta còn phải nghĩ biện pháp đi cứu tẩu tẩu ta.”
Tần Trung suy nghĩ một chút, nói: “Tứ tiểu thư, ta cảm thấy Mạc đại nhân nói đúng, nếu người đi theo ngài ấy thì ít nhất vẫn còn an toàn, về phía phu nhân, ta sẽ tìm cách đi cứu, nếu thật sự cần người tương trợ, ta sẽ lại đi tìm các người, được không? Các người mau đi trước, ta về phủ thăm dò thực hư thế nào.”
Tần Tu Dao còn muốn nói gì đó nhưng Mạc Lâm lại kéo tay nàng lên, nói: “Nghe lời, nàng không xảy ra chuyện gì mới là sự hỗ trợ lớn nhất.”
Tần Tu Dao cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu. Tiễn Tần Tu Dao đi, Tần Trung yên lặng vòng qua cửa sau phủ Trấn Quốc tướng quân. Hắn thừa dịp người không để ý mà trèo lên tường, đi kiểm tra động tĩnh trong phủ….
……
Lưu Thư Mặc và Đường Nguyễn Nguyễn cùng ngồi một xe, hắn nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, thấy Đường Nguyễn Nguyễn có chút tức giận. Nàng lạnh lùng nói: “Lưu đại nhân, nếu lo lắng ta sẽ chạy trốn, cũng không cần nhìn như vậy.”
Nàng biết mình không thể chạy và cũng không có ý định chạy. Lưu Thư Mặc nghe vậy hơi tức giận, hắn nói: “Ta ở trong lòng nàng, chính là một người như vậy sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Không.” Nàng quay sang nhìn về phía Lưu Thư Mặc: “Trong lòng ta, không có ngươi.”
Sắc mặt Lưu Thư Mặc cứng đờ, dần dần trở nên trắng bệch. Hắn không cam lòng, cảm thấy vô cùng bất bình, hắn từng cho rằng nàng tức giận với mình nên mới lạnh lùng nhàn nhạt như vậy nhưng hiện giờ xem ra đúng là hai người họ đã thật sự xa cách. Hắn không nhịn được nữa, nắm lấy tay nàng, nói: “Nàng có nhất thiết phải chọc giận ta như vậy không? Sau khi chúng ta chia ly, mỗi ngày ta đều nhớ nàng, không có ngày nào buông xuống, nhưng nàng đã quên ta! Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy sắc mặt hắn bất ổn cũng cảm thấy lo lắng, sợ hắn làm ra chuyện gì khác thường nên cũng bình tĩnh vài phần, nói: “Lưu đại nhân, quả thật chúng ta có nghĩa tình thanh mai trúc mã, nhưng tất cả đã qua, vốn chúng ta có thể trở thành bằng hữu nhưng ngươi không phân biệt bừa bãi, ở trên triều đình còn đổ oan cho phu quân ta, lại giúp phụ thân ngươi tàn sát trung thần, làm điều trái với luân thường đạo lý, ta thật sự không dám đồng ý.”
Lưu Thư Mặc cắn chặt môi, tức giận đến không nói nên lời. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn hắn, nói: “Hôm nay, ta không cầu ngươi thả ta ra, ta biết ngươi cũng không làm được. Chỉ là hy vọng ngươi bắt ta rồi thì không được liên lụy đến người khác, ngươi hãy giữ lại một chút kỷ niệm tốt, còn ta cũng cố gắng giữ lại một chút tín nhiệm từ đáy lòng đối với ngươi, được không?”
Nàng lại nhìn hắn, mắt hạnh long lanh nhưng không còn hình ảnh phản chiếu của hắn nữa. Sắc mặt Lưu Thư Mặc khó coi đến cực điểm. Một lúc lâu sau, mới thấp giọng nói ra một chữ: “Được.”
……..
Mạc Lâm dẫn Tần Tu Dao trở lại Mạc phủ. Dọc theo đường đi nàng đều mất hồn mất vía, mày tú nhíu chặt.
“Công tử, người đã trở lại!” Mạc bá nghênh đón, hắn nhìn thấy Tần Tu Dao đi theo phía sau thì giật mình.
“Tần tiểu thư?” Mạc bá cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tần Tu Dao nhàn nhạt cười cười, nói: “Mạc bá… Gần đây, có thể ta phải quấy rầy Mạc phủ rồi.”
Mạc bá không rõ nguyên nhân, thiếu chút nữa vỗ tay khen ngợi: “Tần tiểu thư vừa đến, quả thực là bồng tất sinh huy*! Tiểu nhân sẽ sắp xếp cho người!”
Mạc Lâm dặn dò: “Chuyện Tần tiểu thư đến đây, không thể để cho bất luận kẻ nào biết, ngươi an bài hai người thỏa đáng chiếu cố nàng, nếu có ai để lộ tin tức thì ta quyết không buông tha.”
Mạc bá sửng sốt, lập tức nghiêm túc nói: “Vâng, công tử.”
Mạc bá vội vàng đi an bài.
Mạc Lâm đưa Tần Tu Dao đến phòng dành cho khách, phòng này được bố trí vô cùng tao nhã, cảnh trí thanh u, ngược lại rất thích hợp cho cô nương ở. Tần Tu Dao khẽ gật đầu với Mạc Lâm: “Mạc Lâm, đa tạ huynh.”
Mạc Lâm an ủi: “Chỉ là chuyện nhỏ, không cần để ở trong lòng.”
Hắn nhắc nhở một lần nữa: “Bây giờ, phải báo tin tức cho tướng quân, cũng không biết làm sao nếu như mất liên lạc với ngài ấy.”
Tần Tu Dao suy nghĩ một chút rồi nói: “Cái khác ta không biết, nhưng ta biết tẩu tẩu sẽ viết thư cho huynh ấy, mỗi ngày một phong thư.”
Mạc Lâm suy tư nhất thời, nói: “Nhà ta ở phương Bắc có rất nhiều người, không bằng chúng ta cũng đưa tin tức qua đó, hiện giờ Tần phu nhân bị bắt, nhất định sẽ bị khống chế, không có khả năng truyền tin tức cho tướng quân.”
Tần Tu Dao gật đầu một cái, nói: “Vẫn là huynh suy nghĩ chu đáo! Không giống như ta… Vừa gặp phải chuyện đã luống cuống tay chân.”
Từ nhỏ nàng đã được che chở mà lớn lên, coi như là ba năm trước trong nhà xảy ra chuyện thì đều có Tam ca bảo hộ toàn bộ Trấn Quốc tướng quân phủ. Đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với chuyện như vậy, tẩu tẩu bị bắt, mẫu thân rời đi, có nhà không thể trở về… Nàng chỉ đơn giản là muốn khóc. Mạc Lâm thấy nàng cố nén thì nói: “A Dao.”
Tần Tu Dao ngước mắt lên nhìn hắn, cố gắng cười nói: “Sao vậy?”
Mạc Lâm nhịn không được, nhỏ giọng nói: “Muốn khóc thì nàng cứ khóc ra đi…”
Tần Tu Dao nghe xong lời này, mũi chua xót, cúi đầu nói: “Ta không sao.”
Mạc Lâm thở dài, nói: “Dù sao nàng cũng mới mười bảy tuổi… Sợ hãi là rất bình thường, ai nói nữ nhi của lão Trấn Quốc Công không thể sợ hãi, không thể khóc đây?”
Giọng điệu của hắn dịu dàng như thế, thoáng cái phá vỡ vỏ bọc mạnh mẽ bên ngoài của nàng. Tần Tu Dao ngồi trên băng ghế, hai vai khẽ run rẩy, nàng khóc nức nở. Mạc Lâm nhìn cảm thấy đau lòng, kìm lòng không đậu mà ngồi xuống bên cạnh nàng, hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ nhẹ sống lưng nàng. Mạc Lâm ôn nhu nói: “Khóc ra sẽ dễ chịu hơn một chút… Đừng sợ, ta sẽ ở lại với nàng.”
“Hai vị ca ca của ta đều ở bên ngoài lãnh binh đánh giặc, hiện giờ địch nhăm nhe đe doạ, bọn họ bắt tẩu tẩu ta thì tất nhiên sẽ bắt ca ta… Tại sao điều này xảy ra! Tần gia chúng ta đã phạm sai lầm gì, tại sao không thể sống một số cuộc sống an bình được chứ!”

Nàng cực kỳ hận những người có dụng tâm khác, nếu không phải ba năm trước Tả tướng vì tư lợi của mình thì phụ thân cùng đại ca sẽ không chết, hiện giờ Hoàng Hậu lại là vì quyền thế mà muốn đẩy bọn họ vào hiểm cảnh. Trung dũng thế gia, nhiều đời canh giữ giang sơn xã tắc, yên ổn bá tính, nhưng vì sao không thể có được một chút an ổn?
Trong lòng Tần Tu Dao khó chịu, nàng khóc đến run rẩy. Mạc Lâm ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói: “Đó đều là lỗi của bọn họ, nàng khổ sở như thế, chính là dùng lỗi của bọn họ để trừng phạt mình… Những gì chúng ta phải làm là phản kích lại, là đưa những người đó ra trước bàn dân thiên hạ để đòi lại công đạo.”
Tần Tu Dao càng khóc càng thương tâm, Mạc Lâm lẳng lặng ôm nàng, vỗ nhẹ lưng nàng rồi kiên nhẫn trấn an.
“A Dao, tất cả đều có ta, ta sẽ che chở nàng.”
Tần Tu Dao nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt kiên định của Mạc Lâm. Trong lòng nàng thương tâm sinh ra một tia ngượng ngùng, lẩm bẩm nói: “Vì sao huynh lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Mạc Lâm cười cười: “Bởi vì ta có sở cầu.”
Tần Tu Dao sững sờ hỏi: “Cầu gì vậy?”
Mạc Lâm nhếch môi: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”
Tần Tu Dao nín khóc, ngượng ngùng đẩy hắn ra, nàng nói: “Huynh không nên nhân cơ hội, giậu đổ bìm leo.”
Mạc Lâm lại không thèm để ý, nói: “A Dao, cho ta một cơ hội, được không?”
Tần Tu Dao đỏ mặt nhìn hắn một cái, yên lặng gật đầu….
……
Hai ngày sau.
Chủ trước quân doanh Bắc Cương.
“Tướng quân, cũng không biết Lục Hoàng tử Bắc Tề này có ý gì? Trong hai ngày qua, hắn phái một số kỵ binh đến để quấy rối biên giới của chúng ta. Nhưng chờ điều binh đi đánh bọn họ thì lại chạy trốn, nháo đến mức mất cả hứng thú!”
Tần Dũng cúi đầu, vẻ mặt phiền não. Tần Tu Viễn liếc nhìn hắn một cái, nói: “Thiếu kiên nhẫn như thế, như vậy mới hợp với tâm ý của bọn hắn.”
Tần Dũng vừa nghe vậy cũng thu liễm vài phần tâm tình, nhíu mày nói: “Vậy rốt cuộc bọn họ làm vậy là vì cái gì?”
Tần Tu Viễn trầm giọng: “Mỗi một lần đều vội vàng ứng chiến, lại là đánh nhỏ náo loạn, mọi người sẽ sinh lòng nôn nóng như ngươi.” Hắn nói với Tần Dũng: “Đợi đến khi các ngươi đuổi theo vừa mệt mỏi vừa khinh địch, thì bọn chúng nắm được thời cơ dụ địch xâm nhập, đến lúc đó có thể tạo binh phản công.”
Tần Dũng nghe vậy cũng cảm thấy tức giận, hắn nói: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
Tần Tu Dật ngồi ở một bên trầm mặc đã lâu, đột nhiên mở miệng: “Hiện giờ Lục Hoàng tử có thể không kiêng nể gì kéo dài thời gian như vậy, đơn giản là bởi vì còn chưa đến thời, hắn không muốn bị người đời phỉ nhổ, lại không cam lòng bó tay chịu trói.”
Tần Tu Viễn nói: “Không sai. Hiện giờ triều chính bị Tứ Hoàng tử Bắc Tề nắm giữ, lại được Bắc Tề Vương tín nhiệm, chỉ thiếu một tờ chiếu thư phong Tứ Hoàng tử làm người kế nhiệm. Nhưng Bắc Tề Vương bệnh nặng, binh quyền lại ở trong tay Lục Hoàng tử, thu về không lại, nếu tùy tiện lập Tứ Hoàng tử làm người kế nhiệm, ngược lại dễ dàng chọc giận Lục Hoàng tử, cho nên hai người vẫn giằng co.”
Tần Dũng nghe được mơ hồ nói: “Vậy rốt cuộc Lục Hoàng tử này muốn thế nào?”
Tần Tu Dật phân tích cho hắn nghe: “Nếu chúng ta không đến, có lẽ bọn họ sẽ xảy ra nội chiến, nhưng Tứ Hoàng tử không có binh quyền, rất có khả năng sẽ thua.”
Tần Tu Viễn gật đầu, bổ sung: “Nhưng hôm nay chúng ta đến, Lục Hoàng tử biết chúng ta không có khả năng ủng hộ hắn, lại không biết rốt cuộc chúng ta tới nhân lúc cháy nhà cướp bóc, hay là tới trợ giúp Tứ Hoàng tử, cho nên hắn cũng đang thăm dò chúng ta.”
Tần Dũng nói: “Vậy hiện giờ Tứ Hoàng tử này chính là mấu chốt…”
Tần Tu Dật gật đầu, nói: “Không sai, phải chờ Tứ Hoàng tử không chịu nổi nữa, chủ động tới tìm chúng ta, vừa lúc nói về điều kiện ủng hộ hắn lên làm vua.”
Tần Dũng cảm thán nói: “Nhưng phải chờ bao lâu… Thế nhưng, nếu hiện tại chúng ta chủ động đi lên nói điều kiện, cũng không biết tình huống bên kia của Tứ Hoàng tử như thế nào, hiện tại hắn vẫn chưa bị bức đến tình cảnh kia, nói không chừng còn có thể thuận thế cắn ngược chúng ta một cái.”
Tần Tu Dật nói: “Đúng vậy, cho nên, thời cơ vô cùng quan trọng.”
Tần Tu Viễn cũng đang trầm tư. Lúc này, bên ngoài trướng vang lên tiếng tí tách. Trời lại mưa nữa sao?
Bắc Cương rất ít khi mưa, nhưng hai ngày nay luôn có mưa nhỏ. Đúng vào thời tiết như vậy, chim bồ câu đưa tin sẽ đến muộn.
“Tướng quân.”
Bên ngoài trướng có giọng nữ nhân quen thuộc vang lên. Tần Tu Viễn nói: “Tần Dũng, ngươi ra ngoài trước đi.” Hắn nói thêm: “Hãy kiên nhẫn, bây giờ không nên động thủ.”
Tần Dũng gật đầu rồi đi điểm binh. Vương Vân Vọng một thân trang phục thân binh, vén màn trướng tiến vào, nói: “A Viễn, có người muốn gặp đệ.”
Tần Tu Viễn nghi hoặc: “Là ai?”
Vương Vân Vọng nói: “Người nọ ăn mặc theo lối thương nhân, không biết đến từ nơi nào.”
Tần Tu Dật nhắc nhở: “Có thể là gian tế hay không?”
Tần Tu Viễn híp mắt nói: “Xem trước rồi nói sau.”
Vương Vân Vọng đưa người này lên. Là một nam nhân trung niên, hắn mặc một chiếc áo choàng, đầu đội một chiếc mũ của chưởng quầy rồi đi đến trước mặt, chắp tay nói: “Thảo dân thỉnh an Đại tướng quân.”
Tần Tu Viễn hỏi: “Ngươi là ai?”
Nam tử trung niên kia nói: “Tiểu nhân phụng mệnh công tử nhà ta, đến đưa tin cho Tần đại tướng quân.”
Tần Tu Viễn cảm thấy nghi hoặc, hỏi: “Công tử nhà ngươi là ai?”
Nam nhân nói: “Nhà ta là Mạc gia ở Ích Châu.”
Dứt lời, nam tử xuất ra danh bài Mạc gia tượng trưng thân phận, đây là dấu hiệu mà thương nhân thế gia mới có, bởi vì bọn họ kinh doanh khắp nơi, cho nên cũng cần xác nhận thân phận. Mạc gia chính là một trong tam đại gia tộc ở Ích Châu, giàu có một vùng, có thể nói là không ai không biết. Chẳng lẽ lá thư này, thật sự là Mạc Lâm đưa tới?
Tần Tu Viễn nói: “Trình lên xem.”
Nam nhân kia cung kính đưa bức thư lên, Tần Tu Viễn nhìn hắn một cái, sau đó dần dần mở ra. Mới nhìn chốc lát, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi!
Khi hắn đọc xong lá thư, khuôn mặt của đã tối sầm lại: “Khi nào?”
Nam nhân nói: “Từ Đế Đô truyền tin tức đến đây, nhanh nhất cũng phải hai ngày, vì thế có lẽ ít nhất là hai ngày trước… ”
Tần Tu Dật hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Vân Vọng cũng cảm thấy tò mò. Tần Tu Viễn căng thẳng trong lòng, ngón tay nắm chặt thành quyền, móng tay cắm vào trong thịt. Hắn đau lòng nói: “Nguyễn Nguyễn, bị bắt vào cung…”
* Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.