Sau
Đường Nguyễn Nguyễn nóng lòng chạy về phủ Học sĩ. Nàng xuống xe ngựa đã nhanh chóng chạy vào, Thải Vi đi theo sát phía sau.
Hai người nhanh chóng vào Ngọc Quỳnh Uyển.
“Mẫu thân!” Nàng bất chấp sự kinh ngạc của đám nha hoàn trong viện mà đi thẳng đến phòng ngủ. Vừa vào cửa, nàng nhất thời sửng sốt. Thì ra Đường Các Lão cũng ở đây, nàng khôi phục tinh thần rồi nói: “Phụ thân vạn an.”
Sắc mặt Đường Các Lão không tốt lắm, hắn khó khăn lắm mới gật đầu.
Đường Nguyễn Nguyễn xoay mặt nhìn thì đúng lúc thấy Đường phu nhân ngồi ngay ngắn trước bàn, sắc mặt hồng nhuận, tất cả đều bình thường.
“Nguyễn Nguyễn, cuối cùng con cũng về rồi!” Đường phu nhân đứng dậy, bà kéo tay nữ nhi lên rồi nói, “Con mau đến đây ngồi.”
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy kinh ngạc, nàng hỏi: “Mẫu thân… Người không bị bệnh sao?”
Đường phu nhân nhìn Đường Các Lão một cái rồi nói: “Đây là ý của phụ thân con, vì muốn con trở về nên đã cố ý nói như vậy.”
Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn cứng đờ, nàng nói: “Hành động này của phụ thân là có ý gì?”
Sắc mặt Đường Các Lão hơi căng thẳng: “Mấy ngày gần đây con hãy ở phủ Học sĩ, không nên trở về phủ Trấn Quốc tướng quân nữa.”
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy nghi hoặc: “Vì sao?”
Ánh mắt Đường Các Lão lóe lên, hắn nói: “Không có gì… Chỉ là mẫu thân nhớ con.”
Đường phu nhân cũng cười cười, bà không nói thêm gì nữa. Trực giác mách bảo Đường Nguyễn Nguyễn có điều gì đó không đúng, nàng gặng hỏi: “Phụ thân…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-an-vat-cua-phu-nhan-nha-tuong-quan/872840/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.