Bóng đêm nặng nề bao trùm, làm người không muốn lên tiếng.
Tần Tu Viễn buồn bực nói: “Không có việc gì.”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút nghi hoặc ngồi dậy hỏi hắn: “Chàng đang tức giận sao?”
Tần Tu Viễn thấp giọng: “Không có.”
Đường Nguyễn Nguyễn bĩu môi: “Vậy tại sao chàng… Tại sao chàng lại lạnh nhạt với thiếp như vậy?”
Tần Tu Viễn sửng sốt: “Ta không lạnh nhạt với nàng… Ta là… Đang suy nghĩ lại bản thân.”
Đường Nguyễn Nguyễn kỳ lạ hỏi: “Suy nghĩ gì về bản thân?”
Tần Tu Viễn thở dài: “Vì sao ở chung lâu như vậy, nàng còn gọi ta là “Tướng Quân”.”
Ngữ khí của hắn dường như có vài phần ủy khuất đang ẩn nhẫn. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, có chút bối rối, nói: “Có lúc nào thiếp gọi chàng là “Tướng quân”? ”
Cho dù gọi tướng quân… Cũng không sai… Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ như vậy. Tần Tu Viễn rầu rĩ nói: “Lúc đưa cơm.”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút dở khóc dở cười, nói: “Tần Trung đang ở đó… Thiếp, thiếp phải để ý đến thân phận và mặt mũi của chàng, xưng hô quá thân mật… Thiếp không thể nói ra được.”
Tần Tu Viễn nhìn nàng, giọng nói có chút bất bình: “Vậy vì sao nàng gọi hắn lại có thể nói ra miệng?”
Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời kinh ngạc nói: “Ai?”
Giọng nói của Tần Tu Viễn có chút không rõ: “Thư Mặc ca ca của nàng!”
Dứt lời, hắn lại có chút ảo não.
Lời nói trẻ con như vậy, có thể từ trong miệng hắn nói ra sao? Nếu truyền ra ngoài, có lẽ địch nhân vừa nghe tin cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-an-vat-cua-phu-nhan-nha-tuong-quan/872793/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.