Chương trước
Chương sau
Xuân Mãn Lâu loạn thành một đoàn.
Đám binh lính ngang ngược đá văng hết gian này đến gian khác, người bên ngoài nhã gian ồn ào, tiếng mắng chửi giận dữ, tiếng cầu xin tha thứ cùng tiếng thét chói tai của nữ tử… Không dứt bên tai.
Trong nhã gian, quần áo rơi rớt tan tác mà tán loạn đầy đất. Trên giường chật hẹp, Tần Tu Viễn ôm chặt cô nương dưới thân vào lòng, môi lưỡi triền miên cuốn vào nhau. Hơi thở của nàng bất ổn, ánh mắt mê ly nhìn hắn. Tần Tu Viễn hôn lên mắt nàng, hắn nói: “Đừng nhìn ta như vậy…”
Đường Nguyễn Nguyễn lẩm bẩm: “Tại sao?”
Tần Tu Viễn khàn giọng nói bên tai nàng: “Ta sẽ không nhịn được.”
Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn ửng đỏ, nàng lấy tay đẩy hắn.
“Mở cửa! Mở cửa ra!” Ngoài cửa vang lên tiếng đập mạnh.
Thần trí vừa buông lỏng của Đường Nguyễn Nguyễn lại bị đánh thức, Tần Tu Viễn thấy nàng khẩn trương, lại thấp giọng bên tai thì thầm: “Đừng sợ.”
Lập tức, hắn cao giọng nói: “Tiểu nương tử đúng là thú vị, đã là nữ tử thanh lâu, vậy thì bản công tử tới để tìm vui! Còn phụ thuộc xem ngươi có nguyện ý hay không sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn nháy mắt mấy cái, nàng cũng nũng nịu đáp lại: “Công tử! Công tử đừng…”
Tần Tu Viễn sửng sốt, hắn chưa từng thấy qua dáng vẻ Nguyễn Nguyễn như vậy, giọng nói của nàng vừa ngọt vừa mềm, khiến da đầu hắn có chút tê dại. Binh lính ngoài cửa nghe thấy âm thanh này thì quay lại nhìn nhau, có người còn phát ra tiếng cười không có ý tốt.
Tên cầm đầu lại không lơi lỏng, tiếp tục đấm cửa: “Mở cửa ra! Nếu không mở cửa, lão tử sẽ phá cửa mà vào!”
“Rầm!” Một tiếng vang lên, cánh cửa bị phá vỡ từ bên ngoài, một số binh sĩ nối đuôi nhau đi vào. Tần Tu Viễn kéo chăn gấm qua che kín Đường Nguyễn Nguyễn trước. Hắn tức giận bắt đầu bộc phát, hét lớn về phía cửa: “Ai quấy nhiễu hứng thú của bản công tử?”
Binh lính cầm đầu lớn lên trong quân doanh có dáng người thô kệch, hắn thô lỗ nói: “Ta phụng mệnh đến bắt gian tế Bắc Tề, ngươi mau ra đây để cho gia lục soát!”
Tần Tu Viễn lười biếng mang theo một chút không kiên nhẫn, hắn nói: “Nơi này không có gian tế Bắc Tề, mấy vị quan gia đi nơi khác tìm một chút đi!”
Dứt lời, hắn còn ném một thỏi bạc ra khỏi giường. Tiểu quan binh thấy vậy thì vội vàng nhặt lên, trình cho tên cầm đầu, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đại nhân, là quan ngân!”
Sắc mặt binh lính cầm đầu khẽ biến, dân chúng bình thường không có quan ngân, thứ này chỉ lưu thông trong đám quan lớn quý nhân mà thôi. Nhưng hắn vẫn có chút lo lắng không buông, cho nên tiến lên vài bước, cách màn che trùng trùng điệp điệp nói vọng vào: “Đại nhân, mạo phạm!”
Dứt lời, hắn đưa tay vén màn che lên…
Nội tâm Đường Nguyễn Nguyễn vô cùng căng thẳng, nhưng nàng cũng không dám nhúc nhích. Tên binh lính cầm đầu cẩn thận nhìn kỹ lưng trần của Tần Tu Viễn… Hắn xác thực không có vết thương mới. Lại nhìn thoáng qua người được chăn gấm quấn trên giường, dáng người nàng nhỏ nhắn, tóc dài như mây đang che nửa khuôn mặt, nghiễm nhiên là nữ nhân.
“Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, xem đủ rồi còn không mau đi ra ngoài?” Tần Tu Viễn đưa lưng về phía binh lính, vừa tuỳ tiện vừa trêu đùa mà nói. Binh lính không biết lai lịch của người này cho nên hắn cũng không dám đắc tội, liền nói: “Quấy nhiễu rồi, đại nhân hãy tận hứng! Tận hứng!”
Sau đó thức thời lui ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại. Đường Nguyễn Nguyễn thở dài một hơi, lòng bàn tay nàng cũng đổ đầy mồ hôi. Tần Tu Viễn rũ mắt xuống, nhìn nàng cười: “Không sao đâu.”
Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn mới phát giác mình vẫn được chăn gấm bao bọc, nằm dưới thân hắn thì không khỏi đỏ mặt, nói: “Chàng, chàng đứng lên trước…”
Tần Tu Viễn đứng dậy, khẽ cười nói: “Lúc này cũng biết thẹn thùng rồi sao? Vừa rồi diễn rất giống.”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc hắn một cái mà không nói gì, đỏ mặt quay lưng lại, luống cuống tay chân sửa sang y phục. Sau khi hai người thu dọn xong, Tần Tu Viễn cạy mở ván giường ra rồi lên tiếng: “Ra đây đi.”
Máu của nam nhân áo đen đã chảy ướt sẫm trên mặt đất, hắn cố gắng lết ra rồi nói, “Đa tạ ngươi.”
Tần Tu Viễn đáp lại: “Không cần đa tạ ta, ta và ngươi chẳng qua chỉ là giao dịch.”
Hắc y nhân chần chờ một chút mới nói: “Ta là người Bắc Tề… Ngươi, không giết ta sao?”
Tần Tu Viễn liếc nhìn hắn: “Thiện ác sao có thể phân biệt được chỉ vì biên giới quốc gia? Ta và ngươi không thù không oán, đối với chuyện giết ngươi cũng không có hứng thú.”
Hắc y nhân ngẩn ra, hắn lập tức nhếch khóe miệng: “Tướng quân là người có nghĩa khí.”
Tần Tu Viễn nhìn hắn rồi nói: “Hiện tại, ngươi nên nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại bị truy sát?”
Hắn nhìn chằm chằm vào nam nhân áo đen: “Cha và ca ca ta, đã xảy ra chuyện gì?”
Hắc y nhân vừa định nói chuyện thì cảm thấy trời đất xoay chuyển, cả người đột ngột ngã xuống.
…..
Đèn đuốc sáng rực, mưa phùn phất phơ. Cũng không biết đã ngủ bao lâu, nam tử trên giường rốt cục cũng tỉnh lại, hắn khẽ hé mắt. Trong căn phòng thơm ngát mùi dược liệu, làm cho người ta thoáng an tâm.
“Tỉnh rồi sao?” Tần Tu Viễn ngồi ở trước bàn, khí định thần nhàn* rót cho mình một tách trà.
“Đây là nơi nào?” Nam tử trên giường chậm rãi đứng dậy, hắn không mặc áo, trên người còn bị quấn băng gạc thật dày, vết thương đã được xử lý qua.
“Một nơi an toàn.” Tần Tu Viễn dứt khoát đáp lại.
Nam nhân trên giường cười nhạo một tiếng, nói: “Không nghĩ rằng ngươi có thể cứu ta.”
Tần Tu Viễn cười cười, hắn nói: “Cái chết của cha và ca ca ta… Bây giờ ngươi có thể cho ta biết không? Điện hạ.”
Sắc mặt nam nhân thoáng sững sờ: “Ngươi?”
Sau đó hắn lại trầm giọng nói: “Làm sao ngươi lại phát hiện ra?”
Tần Tu Viễn nhàn nhạt đáp: “Đoán.”
Nhìn thấy biểu tình của hắn như vậy, Tần Tu Viễn biết mình đoán không sai.
Ngồi đối diện hắn, chính là Tứ Vương tử Ba Nhật Đạt của Bắc Tề, một trong những lựa chọn sáng giá nhất cho người kế vị ngai vàng tiếp theo của Bắc Tề.
“Lúc đổi dược cho ngươi, ta đã phát hiện trên người ngươi có đồ làm từ sói xám của quý tộc Bắc Tề, vả lại ngươi còn biết đại ca ta, nói vậy chắc hẳn đã từng giao thủ trên chiến trường. Tần Tu Viễn nói: “Tính theo tuổi tác, nếu không phải Tứ Vương tử thì chính là Lục Vương tử.”
Quân quyền của Bắc Tề luôn luôn giữ trong nội bộ, không lộ ra ngoài, đều nắm chặt trong tay Bắc Tề Vương hoặc là nhi tử của hắn. Ba Nhật Đạt cười khẩy: “Làm sao ngươi biết ta không phải là Lục Vương tử?”
Tần Tu Viễn không chút hoang mang: “Bây giờ Lục Vương tử là nhân vật chạm tay là bỏng của Bắc Tề, thay thế Bắc Tề Vương giám quân, làm sao hắn có thể rút thời gian rảnh rỗi đến Ích Châu?”
Khóe miệng Ba Nhật Đạt khẽ căng thẳng, nói: “Ngươi lại có thể đoán đúng.”
Tuổi tác Bắc Tề Vương đã cao, hiện giờ triều chính cơ bản do Tứ Vương tử cùng Lục Vương tử nắm giữ, Tứ Vương tử luôn luôn chủ hòa, nguyện ý thân cận Đại Minh mưu cầu phát triển, còn Lục Vương tử thiện chiến, trị quân quản chính đều là thủ đoạn lôi đình, hai người luôn luôn bất hòa, mà Bắc Tề Vương cũng kéo dài thời gian không chọn người kế nhiệm tiếp theo. Ba năm trước, hai Hoàng tử nhiều lần mang binh khiêu khích biên giới Đại Minh, bên trong Đại Minh xuất hiện hai loại ý kiến. Văn thần chủ hòa do Tả tướng cầm đầu, mà võ tướng do Trấn Quốc Công cầm đầu đều chủ chiến, trong khoảng thời gian ngắn ầm ĩ đến khi Hoàng Đế không thể lựa chọn, liền phái Tả tướng làm quốc sứ, tự mình đi Bắc Tề hòa đàm, mà Trấn Quốc Công cũng cùng xuất chinh điểm binh, nếu hòa đàm không thuận, cũng có thể dùng vũ lực bình ổn loạn động nhất thời.
Tần Tu Viễn nói: “Điện hạ, ta đã cứu người, bây giờ ngươi cũng nên thực hiện lời hứa chứ?” Dừng một chút, ánh mắt hắn dần dần lạnh lùng: “Phụ thân và huynh trưởng của ta, rốt cuộc vì sao lại bị hại?”
Nhất thời Ba Nhật Đạt im lặng, hắn nói: “Ngươi yên tâm, người Bắc Tề chúng ta luôn tuân thủ lời hứa.”
Suy nghĩ của hắn phiêu đãng quay trở lại ba năm trước, đêm Tả tướng Đại Minh đi sứ Bắc Tề.
Ba Nhật Đạt nói: “Nói tới việc các ngươi tới Bắc Tề, Tả tướng của Đại Minh chỉ đơn giản là “Xảo lưỡi như hoàng”*. Vừa đến trước điện chúng ta đã cùng phụ vương ta đàm phán ích lợi của việc đình chiến, có mấy lời khiến phụ vương ta vô cùng động tâm. Thành thật mà nói, người dân Bắc Tề chủ yếu sống theo kiểu du mục, không có nơi trú ẩn ổn định, rất khó để phát triển nông nghiệp và thương mại. Nếu là cùng các ngươi nghị hòa, vừa có thể tiếp nhận được văn hóa, vừa có kỹ thuật giúp dân chúng chúng ta phát triển thêm nhiều mặt hơn, từ đó cũng hạn chế việc chiến sự, tàn sát cướp bóc, cho nên ta cũng đồng ý nghị hòa.”
Hắn tiếp tục, “Nhưng Lục Vương tử không đồng ý. Hắn luôn thiện chiến, nếu không còn chiến tranh, vậy hắn chẳng khác nào hùng ưng mà không còn cơ hội bay lượn nữa. Vả lại hắn vô cùng căm hận người của Đại Minh, nhất là quân Tần gia các ngươi.”
Nhất thời Tần Tu Viễn trầm mặc, lát sau mới nói: “Vì Nhị ca của ta sao?”
Ba Nhật Đạt đối với đệ đệ của hắn cũng không có tình cảm gì, cho nên thản nhiên đáp: “Không sai.”
Tần Tu Dật mười tám tuổi, trong ngàn vạn người giương mũi tên bắn trúng mắt trái của chủ soái Bắc Tề. Chủ soái này không phải ai khác mà chính là Lục Vương tử của Bắc Tề, Mạc Lặc.
Tần Tu Viễn tiếp tục hỏi: “Vậy sau đó Tả tướng làm thế nào để lấy được quốc thư?”
Ba Nhật Đạt cười lạnh một tiếng: “Nói đến điểm này cũng phải kể đến công lao của Lục đệ ta.”
Ngày thứ hai hòa đàm, Lục Hoàng tử liền thay đổi lập trường ngày trước, cũng chuyển sang ủng hộ việc nghị hòa, vì thế dưới ảnh hưởng của hai nhi tử, Bắc Tề Vương liền ký hiệp nghị đình chiến, còn đưa ra một loạt giải pháp qua lại giữa hai nước, tất cả đều tiến hành có trật tự.
Ba Nhật Đạt tiếp tục nói: “Cho đến khi cuộc nghị hoà kết thúc, chúng ta sẽ phái người đưa các ngươi trở lại biên giới Đại Minh, hơn phân nửa Vô Nhân Cốc thuộc về lãnh thổ của chúng ta, khi ta đưa hắn đến Vô Nhân Cốc, lại phát hiện ra cha và ca ca của ngươi đã hỗn chiến trong đó. Ta cũng trăm ngàn suy tư mà không giải thích được vì sao phụ thân và huynh trưởng của ngươi chỉ mang theo mấy ngàn kỵ binh mà cũng dám xông vào Vô Nhân Cốc của chúng ta? Mà Lục đệ ta… Dường như đã sớm đã biết tin tức này, hắn mang theo trọng binh mai phục ở nơi đó…”
Giọng điệu của hắn nhàn nhạt, lại xen lẫn một tia tiếc hận: “Không quá nửa ngày… Phụ thân ngươi thì đầu rời khỏi thân, còn có Đại ca ngươi… Trúng vô số mũi tên, cuối cùng cũng không thể nhắm mắt lại.”
Ngày xuân sấm sét chợt vang lên, lập tức mưa lớn rào rào rơi xuống, không khí trong phòng cũng giảm xuống lạnh như đóng băng. Sắc mặt Tần Tu Viễn tái nhợt như tờ giấy. Người đối diện này, đúng là người đứng trơ mắt nhìn phụ thân và huynh trưởng gặp nạn sao?
Hắn không khỏi căm hận, phụ thân và huynh trưởng vì sao lại đi vào Vô Nhân Cốc?
Vấn đề này hắn từng hỏi Nhị ca, Tần Tu Dật lại chỉ đáp ngắn gọn, nói là an bài của cha. Hắn luôn cảm thấy Nhị ca chỉ đáp cho có lệ, nhưng cũng không lấy được tin tức chính xác hơn. Rõ ràng hòa đàm đã thành công, vì sao bọn họ lại có thể liều mình như vậy? Chẳng lẽ thật sự giống như Tả tướng nói, bọn họ muốn lấy ít địch nhiều, thu hút sự chú ý của Hoàng thượng?
Tuyệt đối không thể.
Nhất định là xảy ra vấn đề gì đó, chỉ cần biết rõ vì sao bọn họ muốn đi vào Vô Nhân Cốc thì bí ẩn cũng được giải quyết hơn phân nửa. Tần Tu Viễn lạnh lùng lên tiếng: “Chắc hẳn đây là kiệt tác của Lục Hoàng tử.”
Ba Nhật Đạt nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, dù sao hắn cũng dựa vào công lao này mà diễu võ dương oai một phen trước mặt phụ vương, còn chiếm được vị trí giám quân… Nhưng ta nghĩ hắn phải có nội ứng.”
Trong trận chiến Vô Nhân Cốc kia, bởi vì đám người Trấn Quốc Công cùng Hổ Khiếu tướng quân chỉ mang theo mấy ngàn kỵ binh, cho dù toàn quân bị diệt thì hai mươi vạn đại quân của Đại Minh cũng vẫn còn, trong khoảng thời gian ngắn Bắc Tề cũng không có mười phần nắm chắc có thể đánh thắng trận chiến này, vì thế vẫn dựa theo điều kiện hòa đàm thực hiện như trước.
Mà cái chết của Trấn Quốc Công và Hổ Khiếu tướng quân lại bị Bắc Tề tìm một kẻ phản nước, lấy lý do vô tình giết nhầm để qua chuyện, Hoàng Đế Đại Minh không hiểu sao lại mất đi cánh tay phải đắc lực nhất, trong cơn giận dữ cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt*.
Tần Tu Viễn trầm mặc, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Ba Nhật Đạt, khuôn mặt lạnh lùng, quanh thân bắt đầu xuất hiện khí tức nghiêm túc bức người. Ba Nhật Đạt nhất thời có chút hoảng hốt, nhưng cũng không lên tiếng. Một lúc lâu sau, Tần Tu Viễn bỗng dưng đứng dậy, hắn đóng cửa rời đi. Sau đó lập tức truyền đến âm thanh cửa phòng khóa lại, trong lòng Ba Nhật Đạt trầm xuống….
Đến nửa đêm, trên đường đã sớm không còn một bóng người. Tần Tu Viễn ngồi yên lặng trong căn phòng tối tăm, ngơ ngẩn nhìn mưa lớn ngoài cửa sổ.
Mưa rơi bén nhọn tựa như mũi tên xé gió, cùng cắm vào trong lòng hắn, như có ngàn vết thương trên người. Tất cả mọi thứ đột ngột xảy ra tối nay làm cho hắn trở tay không kịp. Mặc dù đã sớm bắt tay vào điều tra cái chết của phụ thân và huynh trưởng, nhưng khi thật sự đối mặt với chân tướng, hắn vẫn nhịn không được mà trong lòng run rẩy. Nửa đời phụ thân sống trên lưng ngựa trong quân doanh, cuối cùng lại rơi vào thế cảnh đầu lìa khỏi cổ… Vừa nghĩ đến có thể là vì phản đồ hãm hại, hắn lại có chút rùng mình.
Một anh hùng nhiệt huyết bừng bừng bảo hộ đất nước, có thể đầu rơi máu chảy. Nhưng nếu chết trong sự lục đục của triều chính, ngươi lừa ta gạt thì đó chính là nỗi khuất nhục lớn nhất. Tần Tu Viễn nhiệt huyết xông lên, đột nhiên cảm giác gân mạch trong đầu có chút co rút, thoáng cái đau ê ẩm. Hắn ôm đầu trong đau đớn, vùi đầu vào bàn chống đỡ. Hắn không muốn suy nghĩ lại những chuyện này, nhưng nhịn không được, hắn càng suy nghĩ kỹ, càng đau đầu. Hắn đau đến sắc mặt tái xanh, nắm chặt tay, cố gắng không để cho mình phát ra một âm thanh nào.
“Có chuyện gì với chàng vậy?”
Giọng nữ nhân ngọt ngào truyền tới. Trong lúc buồn bã, hắn không cảm giác được bên cạnh có người.
Không khỏi ngước mắt nhìn lại, ánh mắt hắn mê mang, nhìn thấy đôi tay thon dài nhỏ nhắn đang nhẹ nhàng đốt đèn lên. Ánh sáng dịu dàng chiếu sáng gương mặt nàng, trông vô cùng hoà ái, Đường Nguyễn Nguyễn quan tâm: “Sao chàng vẫn còn ngồi đây? Chàng cảm thấy không khỏe sao?”
Tần Tu Viễn cảm thấy thất thố, hắn hàm hồ nói qua loa: “Không có việc gì… Bệnh cũ thôi.”
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Bệnh đau đầu lại tái phát sao?”
Tần Tu Viễn “Ừ” một tiếng. Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Thuốc chàng để ở đâu?”
Tần Tu Viễn gian nan suy nghĩ một chút mới nói: “Tần Trung giữ.”
Dứt lời, Đường Nguyễn Nguyễn liền khoác áo đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, Tần Trung khẩn trương chạy tới, còn mang theo một bình sứ trắng nho nhỏ.
“Tướng Quân, mau dùng thuốc đi!” Tần Trung vội vàng đổ một viên thuốc ra, đặt ở trong tay Tần Tu Viễn. Tần Tu Viễn máy móc đặt thuốc lên miệng, ghét bỏ nhíu nhíu mày: “Mùi vị này không đúng.”
Tần Trung có chút sững sờ, nói: “Chỗ nào không đúng?”
Tần Tu Viễn quay mặt nói: “Lúc trước viên thuốc lớn hơn cái này, hơn nữa ngửi thấy mùi vừa thơm vừa ngọt…”
Lông mày tuấn tú của hắn nhíu thành một đoàn, toàn thân đều cự tuyệt viên thuốc vừa hôi vừa đắng này. Tần Trung cảm thấy có chút kỳ quái: “Thuộc hạ còn nhớ đêm tân hôn của người, không phải đã uống thuốc này sao? Lúc ấy còn nói hiệu quả rất tốt?”
Tần Tu Viễn rầu rĩ nói: “Không sai, đúng là hiệu quả rất tốt, nhưng đây không phải là loại thuốc đó.”
Tần Trung kinh ngạc: “Chẳng lẽ đã bị người nào đó tráo đổi? Bên cạnh chúng ta có gian tế sao?”
Vừa nhắc tới gian tế, Tần Tu Viễn càng đau đầu hơn.
Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên lên tiếng, nàng rụt rè hỏi: “Thuốc mà các người nói… Không phải là Chocolate chứ…”
“Chocolate?” Tần Trung nghi hoặc nói, Tần Tu Viễn đã đau đến mồ hôi thấm ra, hắn cũng nghi hoặc ngẫm nghĩ.
Đường Nguyễn Nguyễn có chút ngượng ngùng thừa nhận đêm tân hôn mình còn mang theo đồ ăn vặt trên người, nhưng trước mắt lại không thể không nói… Vì vậy, nàng đã nói hết từ đầu đến cuối. Tần Trung bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách Minh Sương lại đưa cho ta một lọ thuốc khác, thì ra là nguyên nhân này…”
Đường Nguyễn Nguyễn đi qua, nàng sờ sờ trán Tần Tu Viễn, rũ mắt nhìn hắn. Đôi môi Tần Tu Viễn đã tái nhợt, trán lại nóng lên, mồ hôi còn thấm ướt thái dương.
Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng nói: “Tần Trung, ngươi bảo Thải Vi tới chiếu cố A Viễn, còn ngươi đi quan sát tên hắc y nhân kia, đừng để hắn chạy… Ta sẽ ra ngoài một chuyến.”
Dứt lời, nàng muốn xoay người.
“Nguyễn Nguyễn!” Tần Tu Viễn giữ chặt nàng lại, động tác này của hắn có sức lực rất lớn, đau đến mức khiến nàng chấn động.
“Đừng đi, bên ngoài mưa lớn.” Tần Tu Viễn kéo tay nàng, không muốn buông ra, hắn cố nén cơn đau đầu mà nói: “Ta không sao, nghỉ ngơi một lát là được rồi.”
Lúc này trời còn chưa sáng, một cô nương gia như nàng đi ra ngoài cũng không an toàn. Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn hữu khí vô lực như vậy cũng có chút lo lắng: “Đừng lo lắng, ta đi một lát sẽ trở về.”
Dứt lời, nàng nhanh chóng tránh thoát tay hắn, lao ra khỏi cửa.
Tần Tu Viễn đứng dậy muốn đuổi theo nhưng lại cảm thấy đau đầu vô lực, hắn bị Tần Trung ngăn lại.
Đêm mưa tiêu điều, hàn khí bức người. Cô nương cầm ô gõ cửa từng gian hàng, nàng gặp không phải lời nói ác độc cay nghiệt thì chính là bất đắc dĩ lắc đầu. Nước mưa làm ướt giày vải, mái tóc dài như mây cũng dính một chút nước, nhìn qua giống như tiên nhân hạ phàm, mang vẻ đẹp u tĩnh. Cứ như vậy cho đến hừng đông, cuối cùng Đường Nguyễn Nguyễn cũng thành công bước vào một cửa hàng bán nguyên liệu nấu ăn.
…..
Tần Tu Viễn đang đau đớn đến khốn đốn, hắn cảm giác được có người nhẹ nhàng nâng người mình lên, ôn nhu nói: “A Viễn.”
Hắn cố sức mở mắt ra, đập vào mắt chính là gương mặt thanh lệ thoát tục của Đường Nguyễn Nguyễn. Mái tóc của nàng còn ướt sũng dính vào mặt, có vẻ chật vật nhưng đôi mắt hạnh lại trong suốt sáng ngời, trong ngữ điệu còn hàm chứa ý cười thoáng qua: “Chàng dậy uống thuốc đã.”
Tần Tu Viễn nhớ tới nàng vì mình một đêm không ngủ thì không khỏi có chút ảo não, hắn lập tức chống người ngồi dậy.
“Nàng không sao chứ? Có lạnh không?” Hiếm khi thấy vẻ mặt lo lắng của hắn. Đường Nguyễn Nguyễn không trả lời mà trực tiếp cầm một viên Chocolate, bỏ vào miệng hắn, nàng nói: “Có một số nguyên liệu nấu ăn bên này không có, cho nên ta chỉ có thể dùng thứ khác thay thế, chàng nếm thử xem hương vị có giống không?”
Tuy rằng nàng cũng không biết vì sao ăn Chocolate đối với cơn đau đầu của hắn có hiệu quả, nhưng cho dù là an ủi trong lòng hắn một chút thì nàng cũng nguyện ý đi thử một lần.
Tần Tu Viễn ngậm một viên Chocolate, mùi Chocolate nồng đậm dần dần tan ra, hắn cũng thả lỏng không ít, lúc này mới phát hiện nàng đã thay y phục.
“Nàng bị dính mưa sao?” Tần Tu Viễn có chút lo lắng hỏi nàng. Đường Nguyễn Nguyễn đã quen với gương mặt lạnh lùng bình thường của hắn, bất thình thấy hắn quan tâm khiến nàng có chút nóng mặt: “Một chút thôi, ta không sao.”
Tần Tu Viễn đưa tay nắm lấy đầu ngón tay nàng, lạnh lẽo khiến người ta đau lòng. Tần Tu Viễn nhíu mày: “Nàng lên đây.”
Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu: “Ta không buồn ngủ.”
Hắn rất cố chấp: “Nghe lời.”
Đường Nguyễn Nguyễn liền cởi giày, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh hắn. Tuy rằng không phải là lần đầu tiên chung giường chung gối, nhưng nàng vẫn có chút ngượng ngùng.
Quả thật Đường Nguyễn Nguyễn thấy hơi lạnh, vừa vào chăn gấm, nhận lấy hơi ấm bên người hắn liền truyền cho nàng, làm cho nàng cảm thấy thoải mái không ít. Đối diện thì quá xấu hổ, nàng liền nghiêng người, đưa lưng về phía hắn.
“Chàng đã đỡ chút nào chưa?” Đường Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng hỏi.
Tần Tu Viễn trầm giọng đáp: “Ừ, đa tạ.”
Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi tiếp: “Đêm qua… Người kia sao vậy? Hắn là ai?”
Tần Tu Viễn thấp giọng: “Hắn là Tứ Vương tử của Bắc Tề…” Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Năm đó, hắn tận mắt chứng kiến cha và ca ca ta chết ở Vô Nhân Cốc.”
Đường Nguyễn Nguyễn cả kinh: “Sao? Vậy hắn cùng việc này…”
Tần Tu Viễn nói: “Chắc hẳn không phải hắn.”
Từ manh mối tra được trước đó cùng thông tin hắc y nhân cung cấp đêm qua, quả thật không giống Tứ Vương tử đã làm. Nếu thật sự là do hắn mà ra, vậy người tranh công trước mặt Bắc Tề Vương sẽ không phải là đệ đệ Lục Vương tử.
Đường Nguyễn Nguyễn thì thầm: “Chàng định làm gì?”
Tần Tu Viễn mệt mỏi nhắm mắt lại: “Mặc dù hắn không phải là người khởi xướng, nhưng nếu không phải năm đó bọn họ khởi binh với Đại Minh thì không có chuyện gì xảy ra sau này.”
“Tối qua ta… Đã muốn giết hắn…”
Tần Tu Viễn mở mắt ra, lẩm bẩm nói: “Nhưng nếu ta giết hắn, Bắc Tề nhất định sẽ rơi vào tay Lục Vương tử. Hắn khát máu thành tính, một khi nắm quyền nhất định sinh linh sẽ đồ thán, dân chúng không thể an bình…”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe ra khó xử và mâu thuẫn của hắn, nhưng cũng không biết cách an ủi như thế nào. Chợt nàng giật mình nói: “Vì sao lại nói cho ta biết? Chàng không sợ ta nói với cha ta tất cả những điều này sao?”
Tần Tu Viễn nhìn nàng: “Nàng sẽ nói sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn đưa lưng về phía hắn, giọng điệu không rõ hỉ nộ: “Ta nói không, chàng sẽ tin sao?”
Tần Tu Viễn xoay người lại, từ sau lưng đưa tay ôm lấy nàng, hơi thở ấm áp phả lên mặt thê tử, hắn nói: “Ta tin.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, thân thể có chút cứng đờ.
Nàng hỏi, “Chàng bắt đầu tin tưởng ta từ khi nào?”
Tần Tu Viễn ôm nàng, thì thầm bên tai: “Ta đã sớm tin rồi.”
Chỉ là lúc đó hắn bất mãn việc Hoàng Đế tứ hôn, cho nên mới cố ý khiến nàng khó chịu. Sau đó hắn cũng quen với việc mỗi ngày trở về đều phải nhìn thoáng qua nàng có ở trong phòng bếp nhỏ hay không, trong lòng mơ hồ chờ mong hôm nay có món ăn mới hay không…
Hắn thấy nàng đối xử với những người xung quanh mình một cách ân cần như vậy, đối xử với bản thân mình cũng như thế… Đêm qua lại đội mưa đi ra ngoài giúp hắn chế dược… Nàng tốt như vậy, làm sao hắn có thể hậu tri hậu giác* như vậy?
Nhưng những lời này, hắn lại không nói nên lời.
Ngoài cửa sổ mưa tí tách, từng chút rơi xuống bệ cửa, khiến tâm tình ướt đẫm một mảnh….
Cửa vang lên tiếng mở khóa, Ba Nhật Đạt bỗng dưng bừng tỉnh. Tay hắn bị trói ngược ra sau, cả người dựa vào tường ngồi, bởi vì đêm qua mất máu quá nhiều cho nên lúc này vẫn có chút suy yếu. Cửa bị mở ra, Tần Tu Viễn thay một thân trường bào xanh đậm, cả người thoạt nhìn lãnh đạm vô tình. Nam nhân đĩnh đạc cao lớn đứng trước mắt Ba Nhật Đạt, sau đó hơi cúi người, nói: “Điện hạ, ngủ ngon không?”
Ba Nhật Đạt liếc hắn một cái, cười lạnh: “Tần đại tướng quân, ngươi tới đưa ta lên đường sao?”
Trên mặt Tần Tu Viễn không chút thay đổi, hắn thấp giọng nói: “Không sai.”
Ba Nhật Đạt vô cùng căng thẳng, mặc dù hắn không sợ chết nhưng trước mắt nếu lặng yên không một tiếng động mà mất mạng nơi đất khách, không khỏi có chút nghẹn khuất. Tần Tu Viễn nhìn sắc mặt khẽ biến đổi của hắn thì mắt phượng híp lại, nói: “Điện hạ còn muốn nói gì nữa không?”
Sắc mặt Ba Nhật Đạt tái xanh, hắn oán hận nói: “Đệ đệ ta giết cha cùng huynh trưởng của ngươi, ngươi muốn giết ta bồi mạng cho bọn họ, ta cũng không có gì để nói. Chỉ thương hại dân chúng Bắc Tề ta… Nếu Lục đệ lên ngôi, ngày sau sợ là sẽ chiến tranh liên miên…”
Tần Tu Viễn tùy ý lấy ra một thanh chuỷ thủ, nhẹ nhàng lau một chút rồi chậm rãi nói: “Điện hạ thật đúng là lòng đặt vào thiên hạ, yêu dân như con.”
Ba Nhật Đạt nói: “Chuyện đã đến nước này, tướng quân cần gì phải đến mỉa mai ta.”
Trên mặt Tần Tu Viễn không có cảm xúc: “Đây đâu phải là mỉa mai? Rõ ràng là khen ngợi.”
Ba Nhật Đạt thấy hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, trong lòng càng tuyệt vọng, hắn nhắm mắt lại, hờ hững nói: “Muốn chém muốn giết thì mau động thủ đi.”
Hai ngày nay, hộ vệ bên người hắn cũng không tìm được mình, trông cậy vào bọn họ đến cứu là không có khả năng, hiện giờ rơi vào trong tay Tần Tu Viễn, cũng chỉ có thể nhận thua. Tần Tu Viễn khẽ thở dài, làm như đã hạ quyết tâm, thần sắc kiên định cầm chuỷ thủ, từng bước tới gần Ba Nhật Đạt…
*Khí định thần nhàn = Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.
*Xảo trá, miệng lưỡi trơn tru.
*Nhẫn nhục chịu đựng điều đắng cay mà bề ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ.
* “hậu tri hậu giác” là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.