Chương trước
Chương sau
Bình Ninh cổ kính cuối cùng cũng trời quang mây tạnh, cảnh xuân tươi đẹp, những đám mây như tranh vẽ. Một cổ xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi Tần phủ. Một nam một nữ ngồi đánh xe vừa nói vừa cười, nhưng một nam một nữ bên trong xe lại trầm mặc không nói gì.
Sau nụ hôn tối qua, dường như đã có chút thay đổi giữa Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Viễn. Nhưng thay đổi đó là gì lại khiến cho người ta nói không nên lời.
Suốt đoạn đường, Đường Nguyễn Nguyễn đều né tránh ánh mắt của Tần Tu Viễn, đầu nàng xoay đến muốn vẹo cổ. Nàng muốn trộm nhìn hắn một cái trong lúc hắn không chú ý, nhưng lại sợ bị hắn phát hiện. Nàng không biết bản thân đang trốn cái gì, lại cảm thấy không thể không trốn.
Trong lòng nàng có chút xấu hổ và ủ rũ: Tối qua, có phải do chàng nhất thời uống nhiều nên mới say rượu làm loạn không? Rốt cuộc là chàng có nhớ bản thân đã làm gì hay không?
Nàng len lén nhìn Tần Tu Viễn, vẻ mặt của hắn không gợn sóng, không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc gì.
Tần Tu Viễn vẫn luôn im lặng, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy có chút kỳ quái. Sao hôm nay nàng không chủ động quan tâm đến hắn…Có phải chuyện tối qua khiến nàng không vui rồi không?
Tối qua, hắn nói sẽ đối xử tốt với nàng…nhưng mãi vẫn không nghe thấy nàng đáp lại, có phải là có chỗ nào hắn làm chưa đúng hay không?
Tần Tu Viễn ngày thường là một người rất quyết đoán, ít khi nào hắn trở nên rối rắm. Nhưng bây giờ hắn rất nóng lòng muốn bắt Phạm Thiếu Duẫn đến đây hỏi một câu, đểu hắn ta giải quyết nghi hoặc trong lòng mình. Hắn thấy Đường Nguyễn Nguyễn vẫn luôn trầm tư, cũng không biết nên làm gì để phá vỡ cục diện bế tắc này.
Hắn khẽ nâng cửa sổ xe lên, thoáng nhìn thấy xe ngựa đang chạy vào đồng ruộng. Hoa dại đang nở khắp nơi, mọc thành từng khóm, nhất thời xuất ý dạt dào. Hắn sực nhớ ra gì đó, quát khẽ: “Trần Trung, dừng xe!”
“Uyyyyy…”
Tần Trung nghe lệnh dừng xe lại, nói: “Tướng quân muốn nghỉ ngơi sao?”
Tần Tu Viễn chần chừ một chút, nói: “Không.”
Nói xong, hắn tự mình nhảy xuống xe. Đường Nguyễn Nguyễn đang rất nghi hoặc, nhưng cũng không mở miệng hỏi.
Một lát sau, Tần Tu Viễn có thu hoạch mà trở về. Dưới ánh mắt kinh hãi của Tần Trung và Thải Vi, hắn vén màn xe lên. Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, sau đó nhìn thấy một bó hoa lớn. Một bó hoa dại với những loại hoa có hình dáng và màu sắc khác nhau, vẫn còn dính với rễ cây bên dưới, dường như bị người ta thô lỗ mà rút bật gốc, sau đó vội vàng bị bó lại cùng nhau, có mấy bông hoa còn bị lòng bàn tay dùng lực mạnh mà nghiền nát. Nàng ngước mắt lên nhìn người tặng hoa, lại càng thêm choáng váng.
“Đây là…tặng ta sao?”. Đường Nguyễn Nguyễn nhịn không được mà hỏi thành tiếng.
Tẩn Tu Viễn đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng, nói: “Phải…tặng nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn tuyệt đối không ngờ rằng, lần đầu tiên được nhận hoa từ nam nhân lại là cái dạng này…Không gian bên trong xe ngựa chật chội, nàng thật sự không biết nên xử lý bó hoa này thế này. Nàng đành phải đặt chúng bên cạnh chỗ ngồi của nàng, cơ thể tự nhiên phải dịch chuyển vào phía trong một chút. Khoảng cách của hai người dường như gần hơn.
Khóe môi Tần Tu Viễn khẽ cong lên, đột nhiên cảm thấy tặng bó hoa này thật đúng lúc…
“Lần này đến Ích Châu, chúng ta sẽ ở tạm một khách điếm trong thành, nhưng qua mấy ngày nữa sẽ có người tới thăm cửa”. Còn khoảng chừng một ngày nữa là tới Ích Châu, Tần Tu Viễn liền nói kế hoạch tiếp theo cho Đường Nguyễn Nguyễn biết.
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Có yêu cầu ta phối hợp gì sao?”
Tần Tu Viễn nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần nàng vui vẻ là được.”
Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, lại hỏi: “Vậy chàng định làm gì?”
Tần Tu Viễn giải thích với nàng: “Lần nay đến đây, ta muốn nhìn xem Ích Châu được cai trị như thế nào. Hiện tại, Ích Châu được chia thành nam bắc để trị, mỗi vùng đều có một người thủ hộ. Trong hai người bọn họ, cần phải đề bạc một người cai quản Ích Châu.”
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Thế người còn lại thì sao?”
Tần Tu Viễn đáp: “Thật khó nói, đồn rằng bọn họ như nước với lửa. Nếu như một người nhậm chức thì người còn lại không thể giữ lại được.”
Đường Nguyễn Nguyễn trầm ngâm một lúc, nói: “Vậy bọn họ có biết chúng ta tới vì việc này không?”
Tần Tu Viễn nói: “Sớm hay muộn gì bọn họ cũng sẽ biết, e rằng bọn họ sẽ tìm cách tác động đến ý nghĩa của ta. Nàng đi theo bên người ta, nói không chừng…nàng cũng sẽ bị cuốn vào trong đó.”
Đôi mắt Tần Tu Viễn trong veo, nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, hỏi: “Có sợ không?”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút cảm động, nói: “Có chàng ở đây, ta không sợ.”
Tần Tu Viễn mỉm cười: “Có ta ở đây, sẽ không để cho nàng bị thương.”
Đường Nguyễn Nguyễn cong môi cười, sau đó tiếp tục nói: “Ta đói bụng…chúng ta nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đó được không?”
Tần Tu Viễn đáp lời: “Được!”
Dứt lời, hắn liền yêu cầu Tần Trung ngừng xe.
- -Wattpad: Autumnnolove--
Gần vùng này có một cái hồ, bọn họ quyết định dừng chân ở nơi này một lát. Đường Nguyễn Nguyễn lấy một cái khăn trải bàn đã chuẩn bị sẵn ra, trải trên bãi cỏ. Sau đó, nàng cùng với Thải Vi lấy hộp thức ăn ra, bọn họ bày từng món điểm tâm ra trước mặt giống như đang làm ảo thuật chớp mắt.
“Đây là que cay, đây là cơm cuộn rong biển, mứt dâu rừng*, trà sữa,...”
(*): Quả thanh mai / dương mai (còn được gọi là dâu rừng, dâu rượu, có tên tiếng Anh là Chinese Bayberry hoặc Myrica rubra) là loại quả họ nhà dâu rượu Myrica Rae. Quả thanh mai mọc nhiều ở vùng núi Yên Tử, Quảng Bình và một số tỉnh miền Trung, ngoài ra quả thanh mai còn xuất hiện ở một số tỉnh thành khác ở nước ta như Nghệ An, Khánh Hòa…
Tần Tu Viễn nhìn nàng với vẻ thích thú, nàng giới thiệu từng món ăn đã thuộc trong lòng bàn tay, vừa nhiệt tình lại vừa nhanh nhẹn.
“Tần Trung có thể ăn cay không?”. Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ giọng hỏi.
“Cái gì nô cũng có thể ăn được! Ai đến cũng không từ chồi!”. Tần Trung cười một cách thật thà, cũng chọc cho Thải Vi bật cười.
Tần Tu Viễn lạnh lùng nói: “Sao nàng lại không hỏi xem ta thế nào?”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc hắn một cái, nói: “Lần trước ta thấy chàng ăn mì chua cay đến say mê, nghĩ rằng chàng có thể ăn cay được.”
Thấy Đường Nguyễn Nguyễn vẫn nhớ rõ khẩu vị của mình, Tần Tu Viễn lập tức cảm thấy có chút hài lòng. Nàng chỉ vào những mảnh màu đỏ hấp dẫn bên trong hộp thức ăn: "Đây là que cay, ăn rất ngon, nếu như ngồi xe cảm thấy nhàm chán có thể lấy ra ăn."
Dứt lời, nàng cầm túi nước của mình lên uống một ngụm. Bên trong túi nước này chính là trà sữa, trà sữa vừa pha lúc sáng đã không còn nóng nữa nhưng vẫn còn ấm, uống vào vừa ngọt vừa ngon miệng.
Tần Tu Viễn thấy Đường Nguyễn Nguyễn ra sức đề cử thì dùng đũa gắp một que cay lên. Không biết que cay này được làm bằng gì, dầu đỏ đặc quánh cùng với hạt ớt và mè bám trên bề mặt. Thoạt nhìn chúng có vẻ mỏng, nhưng thành phần lại vô cùng phong phú.
Hắn thong thả đưa vào miệng, vừa nhai miếng đầu tiên thì vị dầu cay bị ép cho tràn ra, lập tức kích thích vị giác!
Mùi vị vừa thơm vừa nồng, mùi thơm của đậu kèm với vị cay rát bất thình lình khiến cho Tần Tu Viễn lập tức ho khụ lên.
"Khụ khụ!". Cả khuôn mặt Tần Tu Viễn đỏ bừng, trông rất khó coi.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy vậy, vội vàng quay qua xem hắn: "Chàng không sao chứ?"
Tần Tu Viễn hơi lúng túng, cố nén cơn ho lại rồi lắc đầu.
Đường Nguyễn Nguyễn tiện tay đưa túi nước qua cho hắn: "Uống chút gì đó cho dịu lại đi."
Tần Tu Viễn không nghĩ nhiều mà nhận lấy, hắn mở nút lọ ra, ngửa đầu uống xuống.
Bên trong túi nước này cũng là trà sữa. Hương sữa dịu êm bao bọc lấy lá trà mát lạnh, hòa quyện với nhau thành một thứ gì đó mượt mà như tơ lụa dập tắt ngọn lửa trong miệng hắn.
Vị ngọt lôi cuốn, từ cổ họng thấm thẳng một đường đến tâm can, mỹ mãn dạt dào.
Sau khi Tần Tu Viễn bớt cay, hắn kinh ngạc nhìn túi nước: "Đây là thứ gì?"
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Đây là trà sữa đó…"
Đột nhiên nàng ý thức được, túi nước này...nàng mới vừa dùng miệng uống qua...mà lại đưa cho Tần Tu Viễn uống....
Đột nhiên nàng nhớ lại nụ hôn mập mờ vào tối qua, lúc ấy có phải hắn cũng như thế này không? Vì không tự chủ được và say rượu nên mới nhất thời xúc động?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt nàng đã có chút nóng lên, lại hơi xấu hổ và buồn bực. Nàng trừng mắt với hắn một cái, lấy túi nước lại rồi ngồi xuống bên cạnh Thải Vi. Tần Tu Viễn còn đang định uống thêm một ngụm nữa, nhưng đã mất cơ hội.
Hắn cảm thấy hơi mất mát, lại nghe Tần Trung hô lên: "Ôi...cái này ăn ngon quá đi!"
Hắn nghe tiếng liền nhìn sang, thì ra thứ hắn ta đang ăn chính là mứt dâu rừng.
"Phu nhân, món này chính là mứt dâu rừng sao?". Tần Trung kích động hỏi.
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: "Ừm…"
Tần Trung nói: "Dâu rừng mềm mềm dẻo dẻo, đường phèn mịn làm ngọt, còn có vị hơi hơi chua, thật sự rất tuyệt! Nhưng mà…"
Đường Nguyễn Nguyễn tò mò: "Nhưng mà sao?"
Tần Trung có vẻ hơi khó xử: "Phần ở giữa hơi cứng, phải dùng sức lắm mới cắn…"
Đường Nguyễn Nguyễn hoảng sợ: "Đó là hạt của quả! Không thể ăn! Chỉ ăn phần thịt thôi, nhổ hạt ra.."
Tần Trung có chút kinh ngạc. Hắn là một cô nhi, phụ mẫu đều chết trong chiến tranh, hắn được lão Trấn quốc công nhặt về nuôi mới có thể bình an mà lớn lên, tất nhiên hắn không có cơ hội dùng qua những món điểm tâm.
Nàng dở khóc dở cười, nói: "Người sự là một người rắn rỏi!"
Tàn Trung ngượng ngùng gãi đầu, hắn trộm đưa mắt nhìn sang Thải Vi. Thải Vi cũng đang mím môi cười, dáng dấp nàng ta vốn xinh xắn lại đáng yêu, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất dịu dàng. Mặt Tần Trung lập tức đỏ lên.
Thải Vi luôn rất hiểu lòng người, giải vây cho hắn: "Khi còn nhỏ ta ăn dâu rừng cũng không biết phải phun hạt đâu...cuối cùng chọc ra rất nhiều chuyện cười."
Tần Trung xoay đầu nhìn nàng ta, có chút cảm kích mà khẽ cười.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy bọn họ chung sống hòa hợp cũng rất vui vẻ, nàng lại lấy hai hộp cơm cuộn đầy ắp ra, nói: "Mấy món vừa rồi ăn không thể no được, nhưng cái này có thể."
Tần Tu Viễn có chút tò mò, hỏi: "Đây được làm bằng thứ gì?"
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn hắn một cái, nói: "Trong này có rong biển khô, cơm, cà rốt, chà bông, dưa chuột…"
Nguyên liệu nấu ăn dạng như chà bông nàng đều mua sẵn từ Thanh Mộc Trai rồi mang theo như vật tùy thân. Còn những nguyên liệu nấu ăn khác đều được chuẩn bị trước ở phòng bếp lớn trước khi ra cửa sáng nay.
Tần Tu Viễn thích thú gắp một khối cơm cuộn rong biển, thoạt nhìn nó có chút to nên hắn không biết nên ăn kiểu gì.
Đường Nguyễn Nguyễn làm mẫu cho hắn, nói: "Cơm cuộn rong biển tốt nhất là nên ăn một ngụm cho xong, giống như vậy…"
Dứt lời, đôi môi nho nhỏ từ từ hé mở, dùng một tay nhét khối cơm cuộn rong biển tròn tròn vào miệng.
Làm gì có tiểu thư khuê các nhà nào ăn cơm như vậy? Tần Tu Viễn nhịn không được mà bật cười.
Nhưng khi nhìn đến đôi má căng phồng của cô, hắn lại cảm thấy vô cùng đáng yêu. Hắn cầm lòng không đặng mà vươn tay ra, nhẹ nhàng chọc một cái trên khuôn mặt nhỏ của nàng: "Ăn ngon không?"
Đường Nguyễn Nguyễn bị hắn trêu mà sửng sốt, sau đó mặt đỏ lên, giọng nói không rõ ràng: "Ừm...ngon, ăn ngon."
Hành động bất ngờ của hai người rơi vào trong mắt của Tần Trung và Thải Vi, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc. Nhưng sau đó sực nhớ ra tướng quân và phu nhân đã ở chung một phòng hai đêm rồi...Thể hiện ân ái một chút hình như cũng rất bình thường.
Tần Tu Viễn không quan tâm nữa, hắn cũng nhét cơm cuộn rong biển vào trong miệng…
Rong biển khô mằn mặn bọc lấy gạo nếp ngọt ngào, toát lên mùi thơm đặc trưng của ngũ cốc. Nhai thêm một chút thì chà bông và nước trộn rau thấm đều quyện với mùi thơm của gạo mà trở nên dai dai ngon tuyệt, vừa mềm vừa dẻo. Dưa chuột và cà rốt được thái mỏng, giòn giòn ngọt ngọt, từng tầng hương vị cực kỳ phong phú!
Tần Tu Viễn khẽ nhếch môi, nói: "Bên trong còn có bí mật."
Hắn thật sự không nghĩ tới trong một khối cơm cuộn rong biển nho nhỏ lại có nguyên liệu nấu ăn phong phú như vậy, quả là bất ngờ.
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cười, không nói gì cả.
Tần Tu Viễn hồi tưởng lại những gì Phạm Thiếu Duẫn nói, ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Nguyễn Nguyễn, những thứ này đều do nàng tự tay làm sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, không phải mới vừa nói rồi sao?
Tần Tu Viễn đỏ mặt, biểu tình vẫn nhãn nhạt: "Không ngờ nàng có thể làm nhiều món ăn như vậy". Hắn rất muốn dòng dạc mà khen ngợi nàng hết câu này đến câu kia như Phạm Thiếu Duẫn, nhưng vốn từ của hắn thật sự quá nghèo nàn.
Lời này lọt vào tai Đường Nguyễn Nguyễn lại khá kỳ quặc: Sao, làm nhiều thức ăn như vậy cho chàng ăn mà giờ chàng mới phát hiện ra à?
Tần Tu Viễn lại nói: "Nàng thật là hiền tuệ, nếu muội muội của ta có một nửa bản lĩnh của nàng thì tốt rồi…"
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy kỳ lạ, nói: "A Dao cũng rất tốt, không phải ai cũng cần phải học nấu ăn, ta chỉ vì sở thích cá nhân mà thôi."
Tần Tu Viễn: Sao lại không giống như dự tính thế này?
--Dịch: Autumnnolove--
Lúc này, hắn nghe thấy tiếng sột soạt từ bụi có phía sau Đường Nguyễn Nguyễn. Hắn lặng lẽ cầm kiếm đứng dậy, gạt đám cỏ rậm rạp sang một bên và nhìn thử...vậy mà lại là một con gà rừng?!
Gà rừng trời sinh bản tính kiêu ngạo và cứng đầu, nhưng nó lại cứng cáp hơn gà nuôi trong nhà rất nhiều. Màu lông lem nhem, hai chân rất khỏe, vừa thấy người là lập tức bỏ chạy.
Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc đứng dậy, đột nhiên duỗi tay ra hét lên: "Gà nướng! Gà nướng bay đi mất rồi!"
Tần Tu Viễn sửng sốt, lập tức dùng khinh công chạm đất, nhảy hai bước liền bắt được cánh của con gà rừng rồi lôi về phía sau.
Tần Trung chưa bao giờ nghĩ tới một nhân vật nhue tướng quân sẽ vì một câu của phu nhân mà đi bắt gà rừng, hắn kinh ngạc tới độ cằm sắp rớt trên mặt đất.
Tần Tu Viễn thấy Đường Nguyễn Nguyễn hứng thú bừng bừng, hắn liền xách cánh gà tới, biểu tình vẫn nhàn nhạt nói: "Cho nàng!"
Đường Nguyễn Nguyễn nhoẻn miệng cười nhìn hắn một cái nói: "Ta làm gà nướng cho các người ăn được không?"
Mắt hạnh ngập tràn xuân sắc, đáy mắt long lanh sóng nước, giọng nói còn mang theo một chút ngọt ngào. Tần Tu Viễn nhìn đến ngẩn người, sau đó ngoan ngoãn đáp: "Được!"
Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Hi cùng nhau túm chặt con gà, xử lý đơn giản xong thì nó cũng không còn sức lực mà cựa quậy được nữa. Sau đó, Tần Trung tìm được củi, bọn họ cột con gà vào một nhánh cây rồi đặt trên lửa nướng.
Đường Nguyễn đi tìm hộp gia vị của nàng. Có những người giống như nàng vậy, đi ra ngoài mà không mang theo gia vị sẽ không yên tâm.
Củi đang cháy phừng phừng, Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi ngồi cùng nhau. Thỉnh thoảng lại thêm củi vào, chốc chốc lại lật gà sang mặt khác, bận rộn nhưng rất vui vẻ.
Tần Trung rửa tay, ngồi bên cạnh Tần Tu Viễn. Thấy hắn đang nhìn Đường Nguyễn Nguyễn đến say mê, hắn ta nói: "Tướng quân...hình như đã thay đổi rất nhiều."
Ánh mắt Tần Tu Viễn khẽ động, hỏi: "Thay đổi chỗ nào?"
Tần Trung nhẹ giọng nói: "Từ sau khi phu nhân tới, hình như đã cười nhiều hơn một chút…". Hắn ta dừng lại trong chốc lát rồi nói tiếp: "Không chỉ có ngài, mà dường như trên dưới trong phủ cũng đều vui vẻ hơn rất nhiều."
Tần Tu Viễn ngẫm nghĩ, thật sự là có chuyện như vậy. Bản thân hằng năm bộn bề công sự, rất ít làm bạn với mẫu thân. Đường Nguyễn Nguyễn có thể cùng bà đến rạp hát, lúc bà đánh mã điếu thì mang thức ăn ngon lên, dỗ dàng cho bà lão vô cùng vui vẻ.
Đại tẩu thì không cần phải nói, nếu không có Đường Nguyễn Nguyễn, chỉ sợ bây giờ người cũng đã không còn...Nếu đại tẩu xảy ra chuyện gì, e rằng hắn sẽ áy náy cả đời.
Hai đứa nhỏ Thanh Hiên Minh Hiên hiện giờ vừa có thời gian rảnh liền chạy tới quấn lấy Đường Nguyễn Nguyễn đòi ăn. Dáng vẻ hồn nhiên vui vẻ kia hình như chỉ xuất hiện trước mặt nàng mới có thể lộ ra…
Mà nàng lại còn có sức lực đi tác hợp cho Nhị ca và Chi Tâm…
Tần Tu Viễn nhìn cô nương nhỏ nhắn yếu ớt kia, nàng đang tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc đùa nghịch gia vị trên tay, trên mặt nàng còn đang háo hức chờ mong.
Đột nhiên hắn phát hiện ra cô nương này thật tốt. Nàng luôn cười nhàn nhạt, lấp đầy mỗi ngày bằng những điều bất ngờ nho nhỏ và háo hức từng chút từng chút một. Rồi những thứ đẹp đẽ này có thể giúp hắn xua tan mây đen, tiếp thêm sức mạnh để người ta có thể đi tiếp ngày mai không biết sẽ ra sao.
"Tần Trung!". Tần Tu Viễn đột nhiên cất giọng gọi.
"Tướng quân, có chuyện gì vậy?". Tần Trung hỏi.
"Ngươi nói xem, làm sao mới có thể bước vào trái tim của một người?". Tần Tu Viễn như lâm vào trầm tư mà hỏi một câu không đầu không cuối.
Sau khi được Phạm Thiếu Duẫn nhắc nhở, hắn mới bừng tỉnh mà ý thức được rằng Đường Nguyễn Nguyễn đối đãi tốt với tất cả mọi người cũng như với hắn. Tính tốt này có thể bao gồm lòng tốt, chu đáo, nhiệt tình...còn có khách sáo nữa.
Đây không phải là điều hắn muốn.
Tần Trung chưa lấy vợ, rất khó xử trả lời: "Tướng quân, này người hỏi sai người rồi…". Hắn dứt lời, bất giác nâng mắt lên nhìn về phía đối diện mà Thải Vi lại cách đó không xa, rồi cúi đầu nói: "Tóm lại là thuộc hạ cũng không dám mơ tưởng xa với."
Tần Tu Viễn liếc mắt nhìn hắn, nói: "Cớ sao phải tự coi nhẹ mình, thành bài do người."
Tần Trung cười một cách chất phác, mặt không khỏi đỏ lên.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Một mùi dầu thơm thoang thoảng bay tới đây, bầu không khí đang trò chuyện giữa hai người bỗng chốc bị phá vỡ.
Da của con gà rừng đã bị nướng đến cháy vàng, dầu còn đang nhỏ giọt. Đường Nguyễn Nguyễn thấy nướng gần chín liền nhẹ nhàng rắc một nắm thì là và ớt bột cuối cùng lên, sau đó cao hứng nói: "Gà nướng ăn được rồi! Mọi người tới đây nhanh lên!"
Nàng vui mừng nhảy nhót như một đứa trẻ, đứng lên vẫy tay với bọn họ. Tâm tình của Tần Tu Viễn không khỏi tốt lên đôi chút, lập tức đi qua đó cùng Tần Trung.
Tần Tu Viễn thấy Đường Nguyễn Nguyễn dùng dao nhỏ cắt mấy nhát trên con gà rừng, sau đó nhẹ nhàng xé một cái, đùi gà liền bị tách rời. Nàng đưa một cái đùi cho Thải Vi, nói: "Cho ngươi!"
Thải Vi vội nói: "Này….vẫn nên để tiểu thư và tướng quân dùng trước đi, nô tỳ...nô tỳ không đói bụng."
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: "Có vài địa phương có tập tục thế này, đùi gà phải dành cho người nhỏ tuổi nhất hoặc người quan trọng nhất. Trong bốn người chúng ta thì ngươi chính là tiểu muội muội đó."
Nàng nhớ lúc còn nhỏ, ở nhà ông bà luôn nhường đùi gà cho nàng ăn. Sau này khi lớn lên ở cùng với ba mẹ, nàng lại không cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm như vậy nữa. Thải Vi tuy bằng tuổi nàng nhưng vẫn nhỏ hơn nàng mấy tháng, ở trong nàng thì nàng ta giống như muội muội của mình.
Thải Vi có chút cảm động, lập tức nhận cái đùi gà Đường Nguyễn Nguyễn đưa qua, cánh mũi nàng ta còn hơi chua xót.
Tàn Tu Viễn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, mắt phượng đang khẽ cong. Hắn ôm cánh tay đứng đó, chờ Đường Nguyễn Nguyên chia thức ăn.
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thoáng qua hắn, nhớ lại những gì mình vừa nói...mặt hơi đỏ lên. Nàng nhẹ nhàng xé một cái cánh gà ra, nói: "Ta...ta ăn phần này thôi, còn lại hai người tự chia đi!"
Biểu tình của Tần Tu Viễn có chút suy sụp, trong lòng thậm chí còn hơi thất vọng.
Tần Trung đã hiểu ra điểm mấu chốt, vội tự mình ra tay, nói: "Tướng quân, thuộc hạ...thuộc hạ đưa cánh gà và đùi gà hết cho tướng quân! Thuộc hạ ăn đầu gà và phao câu là được…"
Tần Tu Viễn thẹn quá hóa giận: "Ai cần ngươi đưa!?"
Tần Trung cảm thấy thật ủy khuất. Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi thì vừa nói vừa cười ăn gà.
Thải Vi chưa bao giờ được ăn gà nướng, nàng khe. hé môi đỏ cắn một miếng. Lớp da cháy vàng bên ngoài khá giòn liền vang lên tiếng răng rắc, chỉ cần chạm nhẹ một cái nó liền tách khỏi phần thịt gà. Có dầu nhưng lại không ngấy, kèm theo đó là mùi hương của thì khiến cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được! Gà rừng này thịt là làm cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được! Thịt gà rừng này dai hơn thịt gà nhà rất nhiều, khó có thể lấy xương nó ra ngay lập tức, cần phải cắn rồi cùng sức rút một chút mới có thể ăn.
Lôi lôi xé xé, bất giác đã ăn đến thỏa thích. Thải Vi bất chấp cả hình tượng, chỉ nghĩ toàn tâm toàn ý hưởng thụ mỹ vị này. Đường Nguyễn Nguyễn cũng đang gặm cánh gà một cách ngon lành, đầu cánh không có nhiều thịt nhưng rất có hương vị. Nàng kiên nhẫn gỡ từng miếng từng miếng một, nhai kỹ nuốt chậm, đến xương thịt là thứ hấp dẫn nhất, làm sao có thể buông tha?
Lại nhìn về phía Tần Trung bên kia, hắn đang gặm phao câu bằng một vẻ mặt rất vô tội. Cánh gà và đùi gà được tách ra, Tần Tu Viễn vẫn còn đụng tới. Sau khi gặm đến nỗi không còn gì để gặm nữa, hắn định đi rửa tay.
“Từ từ”. Tần Tu Viễn đột nhiên nói.
Trên mặt Tần Trung đầy dầu, trông giống như một đứa trẻ vừa ăn vụng, kinh ngạc nhìn Tần Tu Viễn: “Tướng quân có gì phân phó sao?”
Tần Tu Viễn nhàn nhạt nói: “Ăn đùi gà đi.”
Vẻ mặt Tần Trung đầy hoài nghi: “Nhưng mà ngài vẫn còn chưa ăn…sao thuộc hạ có thể…”
Tần Tu Viễn nhướng mày, nói: “Ngươi thân là phụ tá đắc lực của bản tướng, tất nhiên cũng là người quan trọng.”
Tần Trung sửng sốt, khuôn mặt chất phác của hắn ta đỏ ửng, đáp lại: “Đa tạ tướng quân…”
Sắc mặt Tần Tu Viễn vẫn nhàn nhạt như cũ, hắn vô tình bắt gặp ánh mắt trong veo của Đường Nguyễn Nguyễn. Nàng nhoẻn miệng cười với hắn, hắn lập tức ngây người.
–Wattpad: Autumnnolove–
Bên trong thành Ích Châu, ánh đèn rực rỡ vừa sáng lên, người người tụ họp. Cảnh tượng phồn hoa này thật sự chẳng kém Đế Đô bao nhiêu.
Tần Trung ngừng xe ngựa trước cửa khách điếm Vân Lai, nhanh nhẹn nhảy xuống xe, nói: “Công tử, phu nhân, tới rồi!”
Khách điếm Vân Lai vừa vặn nằm ở trung tâm thành Ích Châu, ở chỗ giao nhau giữa nhiều giao lộ, và rất thuận tiện để đi từ nam ra bắc.
Từ sau khi Chỉ huy sứ Ích Châu tiền nhiệm xảy ra chuyện, chức Chỉ huy sứ Ích Châu vẫn luôn bị bỏ trống. Thì ra hai vị quản đốc trước giờ vẫn luôn bất hòa nên một người quản thành nam, người kia quản thành bắc, không quấy rầy lẫn nhau. Nhưng một khi việc này đã truyền đến tai hoàng thượng thì tất nhiên không thể mặc kệ được.
Dù sao Ích Châu cũng là cứ điểm chiến lược quan trọng ở phía bắc Đế Đô, lại là pháo đài thương mại, làm sao có thể chia để trị lâu dài được? Nếu Bắc Tề tấn công vào, đánh tới Ích Châu rồi lấy ai thủ thành?
Lần này Tần Tu Viễn đến đây đã cố ý chọn một khách điếm ở vị trí trung tâm là vì muốn đi dạo ở mỗi bên một chút, nhìn xem vị quản đốc nào càng thích hợp hơn.
“Khách quan, dừng chân hay ở lại?”. Tiểu nhị ân cần tiến ra nghênh đón.
Hắn ta vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy một vị mỹ nhân đang thong thả bước xuống xe ngựa, đôi mắt hạnh tuy không cười nhưng vẫn đầy xuân ý, gò má trắng nõn, môi đỏ ướt át, vô cùng xinh đẹp. Tiểu nhị nhìn đến ngây ngốc. Nàng đứng ở bên cạnh xe người, khẽ mỉm cười với lang quân trẻ tuổi. Sau đó đeo mạn che mặt lên, che lại dung nhan khuynh thành.
Vẻ mặt của lang quân kia rất lãnh đạm, đôi mặt phượng vừa mang theo vài phần uy nghiêm và khí chất lãng tử. Tuy tuấn tú vô song nhưng khí thế bức người khiến cho người ta không dám nhìn đến lần thứ hai.
“Ở lại, bốn người”. Tần Trung gom dây cương lại, giao xe ngựa cho gã sai vặt kéo đến hậu viện cho ngựa ăn.
Thải Vi thì bắt đầu thu thập hành lý, những cái rương quá nặng, một cô nương như nàng ta trông có vẻ hơi chật vật. Tần Trung thản nhiên giúp Thải Vi khiêng hành lý, còn cười hề hề với nàng ta. Thải Vi không khỏi cảm kích hắn một cái rồi đi theo phía sau.
Tiểu Nhị phục hồi tinh thần, nói: “Bốn vị, mời vào bên trong!”
“Các vị là lần đầu tiên tới Ích Châu sao?”. Tiểu nhị rất nhiệt tình.
“Đúng vậy, thành Ích Châu này có chỗ nào đặc biệt không?”. Tần Tu Viễn thuận miệng hỏi.
“Thành Ích Châu có không ích lữ khách từ nam ra bắc, vì vậy thức ăn nam bắc đều có. Nếu không có quá nhiều thời gian thì có thể đi Túy Tiên Phường bên thành nam, bên kia chư vị có thể ăn được hầu hết các món ngon của Ích Châu. Nếu như không gấp thì có thể đến phố mỹ thực ở thành bắc dạo chơi.”
Tần Tu Viễn gật đầu. Cách một cái mạn che mặt, hắn lờ mờ nhìn thấy khóe môi Đường Nguyễn Nguyễn cong lên. Biết nàng đang cảm thấy hứng thú, liền tiếp tục hỏi: “Còn có gì thú vị nữa không?”
Tiểu nhị lại nói: “Thành Ích Châu của chúng ta có ngõ Điềm Thủy, cũng là một nơi rất độc đáo. Chẳng những có các hoa khôi nương tử vô cùng xinh đẹp, Xuân Mãn Lâu kia còn có những nữ tử đến từ Bắc Tề. Nghe nói hằng đêm đều nhảy múa trên trống, rất nóng bỏng!”
Tiểu nhị nói tới mặt mài hớn hở, Tần Tu Viễn không chút cảm xúc. Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi nghe xong, nhịn không được mà đỏ mặt.
Tần Trung cắt ngang lời hắn ta: “Tốt…sắp xếp phòng cho chúng ta đi.”
Tiểu nhị cao giọng hỏi: “Được rồi! Đại nhân, ngài muốn mấy gian phòng cho khách?”
Tần Trung sửng sốt, đưa mắt nhìn Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn một cái, gian nan nói: “Bốn…bốn gian?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.