Chương trước
Chương sau
"Có giống đầu bếp hay không thì phải xem thức ăn làm ra có ngon hay không."
Bạch Thường ngừng lại, trách móc cười một tiếng.
"Ha ha, thức ăn có ngon hay không thì không biết, nhưng tay nghề đánh nhau của ông chủ Bạch quả nhiên là không tệ."
Mã cảnh quan đi tới chỗ đám người, cúi đầu kiểm tra Trịnh Hà, ngẩng đầu nói:
"Chỉ cần bóp chặt thêm một chút nữa thì chắc chắn cái tay này của hắn sẽ tàn phế suốt đời. Ông chủ Bạch! Tôi nghe nói anh có lực tay cầm chảo vô cùng khoẻ, không nghĩ là công phu cũng như vậy."
Bạch Thường cười một tiếng: "Không có gì, chỉ là khi còn bé hay cùng với ông nội lên núi đào rau củ dại, có lúc thấy heo rừng hay chó hoang gì đó sẽ dùng tay bắt lấy nó, là thói quen thôi."
Mã cảnh quan không nói gì nữa, phất phất tay nói: "Không sao, tất cả giải tán đi. Nhóc con! Đừng có giả vờ đau nữa."
Trịnh Hà chống tay ngồi dậy, mở miệng trách móc nói: "Hắn... là hắn cố ý làm tôi bị thương, cô.... cô phải bắt hắn lại chứ."
Mã cảnh quan trợn mắt: "Cái gì là cố ý làm anh bị thương, tôi chỉ thấy mấy người tụ tập đánh nhau, năm sáu người đánh có một người, còn bị đánh cho nằm la liệt, anh còn có mặt mũi mà nói à?"
Trịnh Hà cứng họng không trả lời được, tức giận bò dậy, cắn răng nghiến lợi nói: "Tiểu tử! Ngươi được lắm, ngươi chờ đó, chuyện này chưa xong đâu..."
Nói xong mấy lời đe doạ, Trịnh Hà liền rời đi, mấy tên đàn em cũng rời theo.
Những người vây xem thấy không còn gì náo nhiệt cũng dần dần giải tán.
Mã cảnh quan trừng mắt nhìn Bạch Thường nửa ngày, Bạch Thường không nhịn được, sờ sờ mặt nói: "Này! Chẳng lẽ tôi lại đẹp trai vậy sao?"
Mã cảnh quan hừ một tiếng: "Anh có đẹp trai hay không, thì không liên quan tới tôi, tôi chỉ biết là bằng những hành động vừa rồi của anh, thì tôi có thể khiến cho anh ngủ ở đồn cảnh sát một đêm đó."
Bạch Thường cười một tiếng, nói: "Như vậy thì không được, bây giờ đến giờ làm cơm trưa rồi, tôi còn phải trở về làm thức ăn đó."
Mã cảnh quan không nói gì nữa, lại đưa tay ra nói: "Phó hiệu trưởng Lưu đã đem chuyện của anh kể cho tôi, làm quen lại lần nữa, tôi tên là Mã Dao Quang, mới nhậm chức đội phó đội hình cảnh."
Bạch Thường nhìn Mã Dao Quang đưa tay ra, trong đầu nhớ lại tối hôm qua, chính mình đã giúp cô ta đuổi quỷ.
"Này! Cô thật sự là không nhận ra tôi sao?" Bạch Thường rốt cuộc không nhịn được, nghi ngờ nói: "Tối ngày hôm qua cô... tôi còn tưởng là cô đã bị bắt đi, không nghĩ tới cô..."
"Tối ngày hôm qua làm sao, tôi không hiểu là anh đang nói gì cả, ngày hôm qua tôi có phiên trực, cơ bản là chưa từng gặp anh." Mã cảnh quan chối đây đẩy.
Bạch Thường nhìn lướt qua ngực của Mã Dao Quang, gãi đầu một cái, đưa tay ra nói: "Vậy cũng tốt, có thể là tôi nhớ nhầm... Tôi tên là Bạch Thường, ở con phố sau trường học có mở một quán cơm nhỏ, hoan nghênh cô rảnh thì tới chơi."
Hai người nhẹ nhàng bắt tay nhau, Mã Dao Quang rút tay về, nhìn Bạch Thường nói: "Được, ông chủ Bạch yên tâm, tôi nhất định sẽ tới."
Những lời này nghe như có ý tứ khác vậy, Bạch Thường hơi sững sờ, Mã Dao Quang nói tiếp: "Có điều, tôi nghe phó hiệu trưởng Lưu nói món ăn ở chỗ anh rất đắt, tôi không có khả năng ăn đâu."
"Mã cảnh quan thật biết nói đùa, cô đến làm khách, dĩ nhiên là tôi mời rồi." Bạch Thường thuận miệng ứng phó, tâm lý càng ngày càng buồn bực, nhìn bộ dáng kỳ lạ của Mã Dao Quang, không biết nàng đã ăn phải cái gì? Còn nói chính mình nhận lầm người?
" Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, bây giờ nói tới chính sự."
Mã Dao Quang sắc mặt nghiêm túc lại: "Nghe nói trong Phòng ăn, anh đã phát hiện ra bộ phận của người chết?"
" Ừ, đúng là như vầy." Bạch Thường gật đầu một cái, "Nói chính xác thì là một lỗ tai người đó."
"Làm sao anh biết đó chính là lỗ tai của Ninh Đan Đan?"
"Ây... Tôi đoán thôi, bởi vì vụ án gần đây là bị phanh thây thì chỉ có thể là của cô ấy chứ sao nữa?"
"Như vậy làm sao có thể chứng minh lỗ tai kia là của cô ấy được?"
Bạch Thường gãi gãi đầu, đúng thật, chỉ bằng một cái lỗ tai cũng không thể chứng minh đó là của Ninh Đan Đan, thế nhưng ngoại trừ Ninh Đan Đan thì còn là của ai được?
Hắn chợt nhớ tới cái gì đó.
Nhìn nhìn xung quanh, quả nhiên không thấy Dương Hải đâu cả.
"Dương Hải đã nói gì với cô à?" Bạch Thường đã đoán ra là Dương Hải đi tìm Mã Dao Quang.
"Toàn bộ."
"Vậy cô tin được bao nhiêu?"
"Ngoại trừ gặp quỷ ra, còn lại đều có thể coi là chứng cớ. Nhưng bây giờ phải đem cái lỗ tai trong nồi vớt ra, mới có thể đưa ra kết luận."
Bạch Thường thầm thở phào nhẹ nhõm, còn may là Mã Dao Quang không có hỏi cặn kẽ, hắn cũng không muốn giải thích là tại sao mình có thể nhìn thấy quỷ.
"Được rồi, vậy khi nào thì cô bắt đầu làm?"
"Bây giờ."
"Không được, bây giờ là giờ ăn cơm, cô không muốn cho bọn học sinh đến đây ăn nữa à?"Bạch Thường lắc đầu liên tục nói, đùa kiểu gì vậy trời, lúc này mà vớt cái lỗ tai từ trong nồi bún cay ra, đừng nói là hôm nay, sợ rằng sau này Phòng ăn của trường học sẽ chẳng có ma nào dám tới chứ đừng nói gì là ăn.
"Vậy thì buổi tối, sau khi Phòng ăn đóng cửa thì sao?" Mã Dao Quang cũng cảm thấy ban ngày mà làm việc này cũng không ổn, lỡ như vớt ra được thêm mắt hay tay chân gì đó, thì những học sinh kia sẽ ám ảnh suốt đời mất.
Bạch Thường gật đầu đồng ý, hai người thỏa thuận với nhau, buổi tối khi vớt thi thể, chỉ được mang theo hai người, nếu không chuyện này mà tiết lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người.
Còn nữa, bây giờ phải lập tức thẩm vấn Dương Hải.
Mã Dao Quang đồng ý, ngay lập tức sẽ đi làm chuyện này.
Nhìn Mã Dao Quang rời đi, Bạch Thường gãi đầu một cái, mặc dù lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng chỉ có thể tạm thời quên đi vậy.
Nhưng mà nói thật, vị Mã cảnh quan này làm việc dứt khoát lanh lẹ, không câu nệ tiểu tiết, một điểm này đáng để cho hắn đồng ý làm việc cùng.
Nhưng nhìn sơ về tuổi tác, nhiều lắm là hai mươi tuổi, một cô gái trẻ tuổi như vậy tiến vào cảnh đội, cao lắm cũng chỉ có thể là một cảnh sát thực tập, làm thế nào mà leo lên được tới đội phó?
Mang theo nghi ngờ, Bạch Thường ra khỏi trường học, về nhà lấy tiền, sau đó chạy thẳng tới con đường bán đồ mai táng ở Thành Tây.
Dù sao bây giờ việc quan trọng nhất vẫn là thu thập đủ nguyên liệu nấu món Tiên Nhân Chỉ Lộ.
Phố Phúc Duyên còn được gọi là con đường bán đồ mai táng nổi tiếng. Ở đây bán đủ thứ mà người chết cần, ví dụ như vòng hoa, vàng mã nhang đèn, còn có đủ các loại giấy châm, Đồng Nam Đồng Nữ, xe hơi, điện thoại di động, máy tính, thậm chí còn có cả máy bay, tàu lửa người ta cũng có bán.
Dừng xe ở đầu con phố, Bạch Thường đi thẳng tới một cửa hàng.
Cửa hàng này kích thước cũng không nhỏ, ở bảng viết ba chữ to: "Phúc Trạch Đường".
Bạch Thường vén rèm cửa, đi vào, có nhân viên chạy tới tiếp lời.
"Ông chủ Bạch, hôm nay làm sao tới sớm như vậy, giờ này không phải là giờ cơm sao?"
Bạch Thường khẽ mỉm cười: "Không sao hết, về trễ một chút cũng được."
Nhân viên cười nói: "Ngài tự mình đi mua sắm là vất vả rồi, mướn người phục vụ cũng tốt mà."
"Chỗ của tôi không dễ mướn nhân viên đâu. Đầu tiên là không được sợ quỷ đó" Bạch Thường vừa nói chuyện, vừa trong túi lấy ra Âm phiếu năm vạn đưa cho nhân viên.
"Âm phiếu năm vạn, làm phiền đổi thành nhân dân tệ."
Bạch Thường mỉm cười nói.
Không sai, Phúc Trạch Đường chính là cửa hàng bán đồ, đổi đồ trên trời dưới đất, nhân gian Địa Phủ, tam giới lục đạo, còn là cửa hàng duy nhất đổi tiền của người chết.
Bất quá, mục đích của Bạch Thường hôm nay tới đây không chỉ là đổi tiền, mà còn là vì tìm một người.
Nếu như trên đời này chỉ có một người biết Cửu Âm Chi Địa ở đâu, thì người đó chắc chắn phải là hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.