Ánh trăng như nước, một chiếc khóa bình an bằng bạch ngọc trong suốt êm dịu, được hắn cầm trong tay, phủ đầy sương trắng.
Đột nhiên, ta chỉ cảm thấy trong lòng như vỡ vụn. Những cơn đau che trời lấp đất tựa như móng vuốt, xé nát trái tim ta.
Thứ hắn cầm trong tay, chính là chiếc khóa bình an năm đó ta nhờ trưởng tỷ mang ra khỏi cung.
[A Niệm bình an, tức là bình an của ta. ]
[A Niệm mong mỏi, chỉ có Mạch An... ]
Ta thất tha thất thểu quay về, chỉ để lại mười ngón tay bấu chặt lòng bàn tay, cơn đau lan tỏa khắp người. Để lại những người hữu tình trên thế gian này ôm hận cách biệt, cả đời khó gặp lại nhau dù chỉ một lần.
14
Đêm Trung thu năm ấy, ta kéo Hiền Phi uống rượu suốt đêm ở Tê Ninh cung.
Khi men rượu đang nồng, Lâm Thục Phi vốn không bao giờ ra khỏi cửa, bước vào dưới ánh trăng. Nàng ấy mặt lạnh như sương, ánh mắt thanh cao, toàn thân tỏa ra vẻ lạnh lẽo của mùa đông giá rét. Chỉ có chiếc trâm ngọc hoa thược dược màu hồng cài trên mái tóc, nở rộ chút hơi ấm.
"Sao thế, rượu của Tê Ninh cung, Diệp Hiền Phi uống được, Lâm Thanh Sương ta lại không uống được sao?"
Đêm đó, Tê Ninh cung đèn đuốc sáng trưng.
Ta ôm vò rượu, nghe Lâm Thục Phi kể về ân oán giang hồ, kể về cơn mưa phùn đất Giang Nam.
Kể đến cuối cùng, nàng ấy nói:
"Sau này nếu ta có thể ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiec-thay-minh-chau-phu-bui-tran/3736664/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.