Vì sợ quần thần dị nghị, cuối cùng Hoàng đế cũng chỉ đến Tê Ninh cung ngồi một lát để thể hiện ân sủng.
Mưa đập vào cửa sổ, hoa hạnh trong vườn ngự uyển rụng hết.
Trong Tê Ninh cung, Hoàng đế ngồi nửa ngày mới cất lời:
"Trẫm luôn cảm thấy, trước khi vào cung đã từng gặp ngươi..."
Ta cụp mắt xuống, pha trà cho hắn ta:
"Năm Thuận Xương ba mươi bảy, thần thiếp từng vào cung một lần."
Một câu nói khiến đế vương nhíu mày, không nói thêm lời nào.
Năm Thuận Xương ba mươi bảy, là nỗi đau cả đời hắn ta không muốn chạm đến. Năm đó, tiên đế tin lời sủng phi, mượn chuyện yêu thuật để phế truất Hoàng hậu. May nhờ các đại thần trong triều đứng đầu là Thẩm, Diệp, Lục, Lâm liều mạng cầu xin, mới bảo vệ được Thái tử Bùi Chiêu đang bị giam trong Hoa Anh điện.
Đế vương không nói gì nữa, ta cũng tiện thể im lặng, chuyên tâm may y phục cho Dịch An. Chỉ còn hương trà thoang thoảng trong điện, tiếng sấm tiếng mưa rào rào bên ngoài cửa sổ.
Hồi lâu sau, đế vương khẽ thở dài, phá vỡ sự tĩnh lặng trong điện:
"Ngươi vào cung nhiều năm, vẫn luôn giữ gìn bổn phận, trẫm rất hài lòng."
Ánh mắt hắn ta dịu dàng, như có mong đợi, nhưng những lời tiếp theo lại khiến người ta như rơi xuống hầm băng, toàn thân lạnh lẽo.
"Dịch An dù sao cũng là con của cung nữ sinh ra, nên trẫm định, ban cho ngươi một đứa con..."
Ầm một tiếng!
Sấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiec-thay-minh-chau-phu-bui-tran/3736661/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.