Trong khu biệt thự, lá cây bạch quả cổ thụ đã rụng hơn nửa, chỉ còn lại cành cây khẳng khiu trơ trụi nhưng giương nanh múa vuốt. Làn gió khô khốc thổi qua khung cửa sổ gỗ điêu khắc hoa văn màu son, không lưu lại dấu vết. Ở đây, cảm giác mùa thu rõ rệt hơn ở Thượng Hải rất nhiều.
Cô nhìn ảnh chụp hai người trên màn hình máy tính, cảm thấy gió bên ngoài thấm vào sâu trong lòng vẫn không dập tắt nổi ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội. Hàm răng nghiến chặt lại khiến cơ mặt nổi lên căng thẳng, trông thật dữ tợn. Ngón tay thon dài tinh tế cầm trên chén trà men xanh, vì dùng sức quá độ mà móng tay cũng trở nên trắng bệch. Cuối cùng không khống chế nổi lửa giận trong lòng, cô giơ tay lên, “Oành” một tiếng, mặt đất đầy mảnh vỡ, cái chén tan tành nằm giữa đám hoa ướp trà trên mặt đất. Vẫn chưa nguôi giận, cô vung tay gạt tất cả mọi thứ trên bàn xuống, thậm chí muốn ném bay cả cái lap top đen sáng bóng trước mặt qua cửa sổ, càng nhìn càng giống như trút thêm dầu vào lửa thiêu đốt lòng cô.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, cô hít sâu một hơi, cố gắng nói giọng bình tĩnh hỏi, “Ai vậy?”
“Hiểu Uyển à, là Tĩnh Nhã đây!”
“Dì đợi một chút, con đang thay quần áo.” Cô gập laptop lại, cố gắng nhếch lên nụ cười kiềm chế cơn tức giận trong mắt rồi mới ra mở cửa.
“Sao trễ thế này dì còn qua đây?” Đan Hiểu Uyển mở cửa mà trong lòng vẫn quay cuồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-y-keo-dai/2371018/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.