—
Trần Tân quay đầu lại. Khuôn mặt quen thuộc ấy đã gầy đi rất nhiều, mang nét phiền muộn. Giây phút ánh mắt hai người chạm nhau, tim Trần Tân chợt chùng xuống.
Phó Diễn sắc mặt u ám, hơi nhếch môi cười với Trần Tân. Ánh mắt hắn dừng lại vài giây tại chiếc bình thuỷ tinh vỡ trên nền đất cùng chỗ bùn đất bên trong nó: “Chú si tình thật. Chạy trốn cũng không quên mang theo đất trên mộ ông già.”
Trần Tân mím môi: “Với cậu, tôi đã chẳng còn giá trị lợi dụng gì nữa rồi. Về quyền can thiệp vào chuyện người thừa kế theo di chúc của tôi, cậu không cần bận tâm đâu. Điều khoản ấy đã hết hiệu lực sau khi cậu 25 tuổi.”
Trước thời điểm đó thì nó có hiệu lực, Trần Tân thật sự có thể thay đổi người thừa kế nhưng anh đã từ bỏ quyền ấy.
Hơn nữa, Phó Diễn bây giờ đã tròn 25. Hôm qua là sinh nhật hắn.
Trần Tân lựa chọn rời đi vào hôm nay cũng là đã hoàn toàn buông xuôi rồi. Sau khi buông bỏ tất cả, thế giới dường như không còn như xưa nữa. Ngày trước mỗi khi nhìn thấy Phó Diễn, trong lòng anh luôn có một cảm giác kỳ lạ.
Việc Phó Diễn căm ghét mình, ban đầu Trần Tân rất khó chịu, sau này đã trở nên trơ lì.
Tuy nhiên, trái tim lại không nghe lời, luôn không tuân theo sự điều khiển của ý chí, khiến anh dễ dàng bị ảnh hưởng bởi những hành động của Phó Diễn.
Trần Tân thật ra từng muốn rời đi vô số lần, nhưng rồi tinh thần trách nhiệm và lòng trung thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tu/436726/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.