Trần Tân mở mắt, thấy Phó Diễn đang ngồi quay lưng về phía mình ở sofa bên đầu giường.
Có tiếng lật sách khe khẽ. Trần Tân ngồi dậy, ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn. Phó Diễn dường như cảm nhận được ánh mắt của anh nên xoay người lại, cười với Trần Tân: “Ngủ lâu ghê.”
Trần Tân nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trước khi anh hôn mê, trông thấy một Phó Diễn nguyên vẹn thì không khỏi muốn nổi giận. Thế nhưng bản năng cơ thể lại khiến anh ôm chầm lấy Phó Diễn trong vô thức. Có lẽ nhận thấy sự run rẩy của anh, Phó Diễn mỉm cười: “Chú sao thế?”
Trần Tân nhắm mắt: “Sau này cậu muốn thế nào, tôi đều nghe theo cậu.”
Chỉ cần Phó Diễn đừng dọa anh như vậy nữa, đừng có hành vi gây thương tích cho bản thân một cách bạo lực như vậy trước mặt anh thì anh sẽ đồng ý với hắn hết thảy. Cho dù Phó Diễn muốn gì từ anh, là tình yêu hay hơn thế nữa thì anh cũng đều có thể trao cho hắn.
Phó Diễn xoa đầu anh: “Chú, chú xem cái này đi.”
Trần Tân đưa mắt theo giọng nói của hắn, nhìn về phía món đồ trong tay Phó Diễn.
Đó là một cuốn album ảnh Phó Diễn từ bé tới lớn, có rất nhiều tấm Trần Tân chụp chung cùng hắn. Phó Diễn chỉ vào một tấm ảnh trong số đó. Phó Diễn non nớt được Trần Tân bế trong lòng, ngượng ngùng nhìn vào ống kính với đôi mắt đỏ hoe do mới khóc, mà Trần Tân thì đang dịu dàng nhìn Phó Diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tu/1987550/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.