Cố Đông Quân khẽ ngẩng đầu, phất tay như ý bảo nhân viên rời đi. Song, đôi mắt anh ngước lên tập trung gián lên thân ảnh đang đứng ở cửa, ánh mắt vô tình khẽ động. Thời tiết hiện tại sắp vào đông, vào buổi tối nhiệt độ càng giảm. Vậy mà cô gái này còn dám ăn mặc mỏng manh phong phanh đi ra ngoài đường ư?.
Kiều An Linh chậm rãi nhấc chân đi vào phòng ăn được đặt riêng, chiếc dày cao gót 10 phân theo từng nhịp bước chân của cô tạo ra âm thanh " cộc cộc " trên sàn nhà yên tĩnh. Đến khi bàn chân chạm đến ghế sofa trống trơn đối diện với anh, cô mới từ tốn ngồi xuống.
'Cố tổng tìm tôi có việc gì sao? ". Kiều An Linh cất giọng nhẹ nhàng hỏi. Thanh âm dịu êm phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, đây là lần thứ ba hai người lại gặp nhau, sau sự kiện say rượu hôm đó, hai người họ cũng không chạm mặt nhau nữa. Bây giờ, cô đang ở trước mặt anh, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bồi hồi khó tả lại có chút khẩn trương...
Kiều An Linh không biết gọi cảm xúc lúc này là gì, cô chỉ cho rằng dáng vẻ của Cố Đông Quân vô cùng đẹp trai nên cô nhất thời mê mẩn mà thôi. Nhẹ nhàng hít sâu một hơi, cố nén cảm xúc trong lòng, cố gắng bày ra vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể.
Cô không giỏi tài ăn nói, lại càng không giỏi giao tiếp, lại càng không giỏi nắm bắt cảm xúc người khác. Thế nên, đối diện với vị Cố Đông Quân tiếng tăm lừng lẫy này, đãi não của cô vô thức trống rỗng, mịt mờ, cả người cứng nhắc không dám đối diện với ánh mắt như nhìn xuyên thấu của người kia...
" Cô Kiều, hình như cô rất sợ tôi thì phải? ".
Anh khẽ nâng mí mắt quan sát một lượt cô gái tựa như thỏ nhỏ kia, đáy lòng thấp thoáng nổi lên tia châm chọc. Khoé miệng anh nhếch lên, cả người bày ra dáng vẻ tùy hứng, bất cần đời mà ngả người lên lưng ghế.Đáy lòng Kiều An Linh không khỏi nổi lên cảm giác sợ hãi và bất an. Ánh mắt cô cẩn thận quan sát anh từ trên xuống dưới, từ trước tới nay cô chưa từng với ai phải dè chừng từng li từng tí một như thế này, với lại trong phòng bao chỉ có duy nhất hai người bọn họ, bầu không khí lại vô cùng tĩnh lặng khiến cô cảm thấy vừa bí bách vừa ngột ngạt...
Đối với cô mà nói, người đàn ông này luôn dùng dáng vẻ cà lơ lớt phớt, bất cần đời, hờ hững với nhiều người xung quanh. Nhìn thì có vẻ vô hại, nhưng chính dáng vẻ này của anh ta lại làm cho bao nhiêu người phải sợ hãi mà không dám đến gần bởi con người anh ta rất khó đoán, tâm tư bất phân định. Nếu đã tiếp xúc với anh ta thì phải nhìn mặt mà đoán ý.
Trong mắt Kiều An Linh, anh là nỗi nguy hiểm tiềm tàng có thể bộc phát bất cứ lúc nào!.
Cố Đông Quân không biết trong mấy giây Kiều An Linh lại suy nghĩ nhiều đến vậy, thấy cô không trả lời câu hỏi vừa rồi, ngầm hiểu rằng cô sợ anh là thật. Bất giác, trên đáy mắt nổi lên tia hứng thú...
" Thôi được rồi, tôi không làm khó cô Kiều nữa ". Anh lười nhác ngồi thẳng người dậy, chiếc áo vest cũng giống như con người ang tùy ý vắt trên lưng ý, bàn tay thon dài cầm chai rượu vang đỏ lên, vừa rót rượu cho cả hai vừa nói: ' Đây là chai rượu rất nổi tiếng trên thế giới, cô Kiều nên uống thử chút nhỉ? ".
Thanh âm của anh vang lên thật dễ nghe và êm tai tựa như tiếng đàn cello bay bổng vậy. Động tác rót rượu vô cùng tao nhã và lịch thiệp. Sau khi rót rượu xong, anh tay thong thả nhấc ly rượu lên, thân hình cao lớn lười biếng dựa vào lưng ghế, ánh mắt tà tứ nhìn về phía cô.
Kiều An Linh khẽ nâng ánh mắt lên, vô thức bắt gặp ánh mắt sáng rực, nóng bỏng của Cố Đông Quân, trái tim cô bỗng giật thót lên, phản xạ như có điều kiện lập tức lảng tránh đi tầm mắt của anh...
Hôm nay cô cảm thấy bầu không khí cứ sao sao á!.Cô bị anh nhìn đến mức thiếu tự nhiên, cả người bỗng chốc trở nên nóng rực một cách khó hiểu, trực giác cô mách bảo nếu cứ ở một chỗ với người này, chắc cô khó thở chết mất!
Kiều An Linh nắm chặt bàn tay đang run rẩy lẩy bẩy của mình lại, hít thở một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cái cảm giác không ngừng khẩn trương trong lòng, một lúc lâu cô mới ổn định tâm tình của mình lại, đôi mắt nhìn quét qua ly rượu ở trên bàn, tuy rằng Kiều An Linh không hiểu biết về rượu nhưng vì tính chất công việc luôn phải tham gia các sự kiện nhãn hàng, cũng nên biết thưởng thức về rượu một chút.
Cố tổng có gì muốn nói với tôi sao?".
Kiều An Linh cố gắng mỉm cười tươi rói nhất có thể, ngón tay thon thả cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng lắc lư qua lại. Cô ngồi thẳng người, cho dù khuôn mặt cô cứng ngắc đến nhường nào vẫn tỏ ra không sợ hãi mà nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén, nóng rực kia...
Ly rượu sóng sáng uyển chuyển theo động tác của Kiều An Linh, chất lỏng màu đỏ đậm đà ánh lên sắc tim, cô mới bắt đầu đưa lên môi nhấp một ngụm. Từng dòng chất lỏng thấp đẫm vào trong khoang miệng, chất vị không chua cay và cũng không đắng chát, ngược lại khá dễ uống và ngọt nhẹ. Hương thơm toả ra có vẻ khá đa dạng và phức tạp, vừa mạnh mẽ, vừa mềm mại mượt mà lại vừa tinh tế thật khiến người khác lưu luyến mà!. Nếu không uống kỹ cô còn tưởng đây là Champagne không đó!.
" Thật ra tôi mời cô một bữa tối có ý đồ cả đấy ". Thanh âm trầm ấm vang lên, ngữ khí có phần mập mờ không rõ ràng, " Hôm nay cô Kiều ăn mặc như vậy có phải cố ý câu dẫn tôi không? ".
Vừa nói, ánh mắt nóng rực của Cố Đông Quân vô tình như hữu ý lả lướt trên cơ thể cô. Giống như thể không phải đang nhìn cô một cách bình thường mà ngắm nhìn cô một cách trần trụi vậy!.Tầm mắt có phần mờ ám gián lên đôi gò bồng đào tròn trịa đang không ngừng phập phồng trước mặt anh. Có lẽ do hôm nay bộ đồ trên người cô quá ôm sát cơ thể và quá ngắn ngủi nên không tránh khỏi lộ ra đường cong mê người, bộ ngực đầy đặn nâng lên theo từng nhịp thở, vòng eo nhỏ nhắn xinh xắn hận không thể khiến người khác ôm vào lòng!.
Lại bị ánh mắt trần trụi kia " soi " một lần nữa khiến trái tim Kiều An Linh run lên không ngừng, trong lòng giấy lên cảm giác bất an cùng với tâm trạng phòng bị. Có điều tối nay câu lạc bộ rất vắng người, nói đúng hơn chẳng có một ai cả. Ở trong tình hình này, nếu cô hét lên cầu cứu cũng không được, thế nên cô càng phải bình tĩnh đối mặt với anh. Kiều An Linh căn cắn bờ môi đỏ mọng né tránh đi ánh mắt như hổ đói của anh, hai cánh tay gầy guộc khoanh lại giống như đây là cách duy nhất cho cô cảm thấy cảm giác an toàn
" Cố tổng, anh hiểu lầm rồi. Tôi nào dám câu dẫn anh chứ? ". Cô gắng gượng nở nụ cười giải thích. Nghe danh người này trước đây không sát gái, thành tâm quả dục và cô đã tin. Còn hiện tại thì sao?. Anh ta không phải chính nhân quân tử như lời đồn, anh ta chính là kẻ giả tạo!.
" Phải không? ". Ngón tay anh nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, đôi mắt thích thú quan sát dáng vẻ giống như thỏ trắng muốn chạy trốn của cô. Từng chùm ánh sáng vàng nhạt chiếu lên khiến khuôn mặt anh có vài phần ám muội, đôi mắt đen láy mang theo tia sáng rung động lòng người...
Cố Đông Quân cưỡi khế trong lòng. Cô bé này từ trước cho tới nay luôn có bộ dáng kiều mị, quyến rũ lại có chút lửng lơ, phong trần thật giống tiểu yêu tinh luôn biết cách hút hồn người khác, đặc biệt đôi mắt hồ ly sáng long lanh kia. Vậy mà hôm nay ở trước mặt anh lại như con thỏ nhỏ sắp chui vào miệng sói vậy. Dường như cô đã mất đi vẻ phong tình vốn có mà thay vào đó chỉ còn vẻ ngây thơ, ngốc nghếch thì phải. Nghĩ đến đây, tâm tình Cổ Đông Quân vui lên mà đến anh không phát hiện ra...
Thôi được rồi, anh không trêu chọc cô ngốc này nữa!." Vốn dĩ gọi cô đến đây tôi muốn biết...". Nói đến đây, anh cố ý dừng lại, hướng ánh mắt mập mập mờ mờ trên người cô.
" Cố tổng muốn biết cái gì? ". Thân thể cô không khỏi co rúm lại, linh cảm mách bảo rằng lời anh sắp nói ra không phải thứ tốt lành gì!.
" Tôi muốn biết, cái người tên Pear đó là gì của bạn cô? ". Khi hỏi câu này, anh có chút ngượng ngùng, nghĩ mãi mới mở miệng ra được.
" Với lại...cô với người tên Pear quan hệ cũng không tồi nhỉ? ".
Kiều An Linh: "..."
Kiều An Linh chớp chớp mắt nhìn anh, trong đầu cô là một vạn câu hỏi vì sao. Trên đầu như có con quạ bay qua rồi thêm ba dấu chấm màu đen nữa. Sau mấy phút ngắn ngủi, cô nàng họ Kiều mới phản ứng lại, đột nhiên cô ngây ngốc rồi chuyển sững sờ và ngơ ngác sau đó là hoang mang.
Ơ, chỉ đơn giản thế thôi à!?.
' Anh mời tôi đến đây chỉ hỏi một câu hỏi này? ". Cô nghi ngoặc hỏi ngược lại
cho chắc chắn.
Ừm! ". Anh nhìn cô gật đầu.
Kiều An Linh vỡ lẽ ra nhìn hắn. Mẹ nó!. Tưởng chuyện gì quan trọng lắm cơ.. Mẹ nó thật chứ, cô mới không tin, chắc chắn anh ta còn có mục đích nào khác!.
"Tại sao anh lại muốn biết? ".
Đáy lòng cô bất giác dâng lên một hồi cảnh giác. Nếu đã liên quan đến Vân Khê chắc chắn không phải điều tốt đẹp gì. Mà tại sao anh ta lại hỏi về mối quan hệ giữa Vân Khê và Pear chứ?.
Cố Đông Quân nhìn cô, không trả lời.
Một lúc lâu sau...
" Nói cho tôi biết, mối quan hệ giữa hai người họ là gì? ". Giọng điệu vang lên vừa trầm vừa có phần lười biếng.
Đáy mắt Kiều An Linh nổi lên một tia hồ nghi, cô hơi nghiêng mặt chăm chú quan sát anh, thấy anh dùng đôi mắt thâm thúy nhìn mình. Bộ dáng hờ hững nhưng không thiếu phần nghiêm túc. Trong đầu cô bỗng dưng nghĩ đến một điều gì đó.
' Cô thật thông minh ". Trên mắt Cố Đông Quân hiện lên một tia tán thưởng, anh thì nghĩ khác cô nàng họ Kiều ngốc nghếch nào đó, anh thì cho rằng cô kín miệng mà giấu nhẹm đi, một mực không nói ra.
Đâu ngờ rằng...
Cô nàng họ Kiều nào đó vì lăn lộn trong giới giải trí đã lâu, đầu óc hay mơ mộng hão huyền nên lúc Cố Đông Quân hỏi cô về mối quan hệ giữa Pear và Vân Khê. Bỗng cô nhớ tới các kịch bản phim ngôn tình thần tượng, thể loại nữ chính Mary Sue nữ chính có nhiều nam theo đuổi. Rồi lại tiếp tục nhìn Cố Đông Quân, tự hỏi vì sao anh ta lại hỏi về cái này làm gì?.
Bất giác, cô nàng họ Kiều suy diễn đến điều này không khỏi rùng mình một cái...
Ôi mai gót, có khi nào anh ta cũng thích Vân Khê đi?.
Lại nhìn anh một lần nữa, thấy cũng giống lắm. Theo kịch bản thì chắc hiện tại cô là nữ phụ, bạn thân nhất của cô là nữ chính trong phim thần tượng cẩu huyết máu chó nào đó, Cổ Đông Quân là nam chính từ máu lạnh chuyển sang si tình, nhưng sau khi anh ta làm sai với nữ chính, nữ chính không mảy may mà ruồng bỏ anh đi theo nam phụ, để lại một mình nam chính với nỗi nhớ thương...
Theo tình tiết như trong các kịch bản thì phân cảnh này sau khi nam chính thấy nữ chính thân thiết bên nam phụ, anh nảy sinh ghen tuông cùng với ham muốn chiếm hữu, nam chính đến tìm nữ phụ, mà nữ phụ ở đây là cô. Anh ấy hỏi cô rằng " Vân Khê và anh XXX có mối quan hệ gì? ".
Rồi sau đó thì sao?. Lúc đó nữ phụ là cô đây sẽ nói toàn bộ sự thật cho anh nghe chứ sao!.
" Nếu tôi không nói thì sao? ". Rồi cô lại nhìn Cố Đông Quân thêm phát nữa. Lén lút thăm dò biểu hiện của anh ta. Thấy khuôn mặt đẹp trai xuất chúng kia không có biểu tình gì.
Ờm ờm ờm. Cũng có thể lắm, nhìn anh ta nghiêm túc chưa kìa!. Cô thầm than vấn trong lòng, lại thầm chửi Vân Khê một câu: Cmn! Sao cậu được nhiều người theo đuổi vậy chứ!.
Vân Khê bên kia không hiểu sao đột nhiên hắt xì một cái, lại thấy thời tiết gần đây bắt đầu chuyển lạnh nên nghĩ rằng cơ thể cô không kịp thích ứng mà thôi!.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]