" Cố tổng, cô Kiều đến rồi ".
Cố Đông Quân khẽ ngẩng đầu, phất tay như ý bảo nhân viên rời đi. Song, đôi mắt anh ngước lên tập trung gián lên thân ảnh đang đứng ở cửa, ánh mắt vô tình khẽ động. Thời tiết hiện tại sắp vào đông, vào buổi tối nhiệt độ càng giảm. Vậy mà cô gái này còn dám ăn mặc mỏng manh phong phanh đi ra ngoài đường ư?.
Kiều An Linh chậm rãi nhấc chân đi vào phòng ăn được đặt riêng, chiếc dày cao gót 10 phân theo từng nhịp bước chân của cô tạo ra âm thanh " cộc cộc " trên sàn nhà yên tĩnh. Đến khi bàn chân chạm đến ghế sofa trống trơn đối diện với anh, cô mới từ tốn ngồi xuống.
'Cố tổng tìm tôi có việc gì sao? ". Kiều An Linh cất giọng nhẹ nhàng hỏi. Thanh âm dịu êm phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, đây là lần thứ ba hai người lại gặp nhau, sau sự kiện say rượu hôm đó, hai người họ cũng không chạm mặt nhau nữa. Bây giờ, cô đang ở trước mặt anh, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bồi hồi khó tả lại có chút khẩn trương...
Kiều An Linh không biết gọi cảm xúc lúc này là gì, cô chỉ cho rằng dáng vẻ của Cố Đông Quân vô cùng đẹp trai nên cô nhất thời mê mẩn mà thôi. Nhẹ nhàng hít sâu một hơi, cố nén cảm xúc trong lòng, cố gắng bày ra vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể.
Cô không giỏi tài ăn nói, lại càng không giỏi giao tiếp, lại càng không giỏi nắm bắt cảm xúc người khác. Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tong-cuc-nguoc-vo-yeu/3618498/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.