Chương trước
Chương sau
Vân Khê bần thần nhìn tờ đăng ký kết hôn trong tay, không nghĩ cô cùng hắn đã kết hôn với nhau, một cảm giác lạ lẫm dâng lên, cô không biết gọi cảm xúc lúc này là gì, hình như là bồi hồi, vừa có chút khó tin vừa có chút hồi hộp chăng?.

Tịch Nam Dạ đi tới bên cạnh cô, đang định mở miệng nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại trong túi quần cất lên, hắn lấy điện thoại ra bắt máy, nghe giọng của đối phương có vẻ gấp gáp, hắn chỉ nhàn nhạt đáp lại vài câu.

'Được, tôi qua đó ngay". ". Đầu giây bên kia cũng không nói thêm gì nữa, hắn liền cúp máy rồi quay sang nhìn Vân Khê, " Bây giờ anh có cuộc họp quan trọng ở Tịch thị, anh đưa em về luôn nhé? ".

'Không cần đầu tôi tự về là được rồi ". Cô ngước lên nhìn hắn, ánh mắt có phần đăm chiêu, khó hiểu, " Anh bận việc như thế, sao tự dưng buổi chiều hôm nay anh lại về nhà đưa tôi đi kết hôn? ".

Đây là câu hỏi luôn chầu chực trong đầu Vân Khê. Cô cứ vậy nhìn hắn, nhìn mãi nhưng chẳng thấy hắn trả lời, bờ môi hắn hơi mấp máy, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sắc mặc có phần ngượng ngập...

Bộ khó trả lời lắm hay sao!?.

Hắn liếc mắt về phía cô, thấy cô nhìn chăm chăm vào hắn như muốn tìm câu trả lời thoả đáng thì thôi, hắn hắng giọng, kéo cô lại gần.

" Em đi một mình, anh không yên tâm, hay anh đưa em đến Tịch thị nhé? ".

Trời ơi, hắn dám đánh trống lảng!?.

Càng khiến cô bất ngờ hơn chính là hôm nay hắn dùng vẻ mặt, ngữ điệu dịu dàng với cô!?. Người đàn ông này thật khó hiểu, vài tiếng trước còn thô lỗ với cô, bây giờ còn bày đặt đối xử ôn nhu, đúng là lật mặt hơn cả lật sách nha!.

Một câu hỏi đơn giản anh cũng không trả lời được sao? ".

Tịch Nam Dạ ôm chặt cô, cằm tựa lên đỉnh đầu cọ cọ vài cái, hưởng thụ xúc cảm mềm mại cô đem lại, bàn tay giơ ra nghịch ngợm vài lọn tóc xoăn lợi quấn lại trên ngón trỏ, hắn cất giọng sủng nịch: " Tiểu Khê, anh đã nói rồi, để sau này anh cho em câu trả lời được không? ".

Lúc hắn nói những lời này, trên đáy mắt hắn hiện lên tia ôn nhu chưa từng thấy, vẻ mặt hắn lúc nhìn nhìn cô rất đỗi dịu dàng.

Vân Khê không để ý đến động tác thân mật, tình tứ của hắn, đầu cô dựa vào lồng ngực ấm áp, vạm vỡ mà biết bao phụ nữ ao ước được xà vào. Tâm cô ngay lúc này vừa rối loạn vừa mụ mị vừa hồi hộp. Đôi mắt hiện lên sự hoang mang cực độ.

Tịch Nam Dạ đưa cô đến tập đoàn Tịch thị, toà nhà 40 tầng giống như gã khổng lồ hiên ngang giữa lòng thành phố. Ngay khi xuống xe hắn đã kéo cô vào trong lòng rồi thản nhiên ôm đi vào đại sảnh trước con mắt của bao nhiêu người. Hàng loạt nhân viên Tịch thị ai cũng dùng ánh mắt ngạc nhiên, tò mò nhìn về phía hai người bọn họ, tự hỏi mối quan hệ hai người này là gì.

Nghe nói, chủ tịch của bọn họ luôn luôn giữ thân mình trong sạch, cho dù có bao nhiêu phụ nữ chủ động lại gần thì hắn vẫn giữ bộ mặt lãnh đạm, kể cả có người trực tiếp cởi hết trước mặt hắn đi chăng nữa...

Còn có tin đồn hắn qua lại với tiểu thư nhà họ Vương, nhưng đến lúc Vương thị phá sản thì hắn liền trở mặt, " đá " cô ta đi thì phải..

Nhưng mà, hôm nay vị chủ tịch của bọn họ ôm một cô gái bước vào Tịch thị đúng là bất ngờ nha, chưa bao giờ họ thấy cô gái nào được hắn ôm hẳn vào Tập đoàn. Trời ơi, tin sốt dẻo đây mà!.

Vân Khê bị bọn họ nhìn đến mức ái ngại. Về khoản này cô không khỏi cảm thấy ngượng ngùng đến mức muốn chui vào lỗ nào đó, có lẽ Tịch Nam Dạ đã nhìn ra cô gái trong lòng hắn đang xấu hổ không dám hé mắt nhìn xung quanh, hắn mỉm cười yêu chiều, bàn tay xoa xoa đầu cô ấn vào lồng ngực rắn chắc. Hắn mặc kệ những ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh, cứ vậy ôm cô đi vào thang máy.

Đến khi thang máy đóng hẳn lại, ở quầy lễ tân, một cô gái dùng khuỷu tay huých cô gái đứng bên cạnh, lặng lẽ hỏi: " Này, cô gái đó là ai vậy?. Sao tôi chưa thấy bao giờ? ".

" Làm sao tôi biết, Tịch tổng che chắn kỹ quá, đến cả mặt cũng không thấy! ". Cô ấy nhún vai.

' Nhưng tôi thấy hai người họ không phải mối quan hệ bình thường, nhìn dáng vẻ cô ta, tôi chưa thấy bao giờ, có khi nào là bạn gái không? ".

" Tịch tổng hiếm khi dẫn phụ nữ vào nơi làm việc, à không, phải là chưa bao giờ mới đúng!. Nhưng mà hôm nay Tịch tổng ôm phụ nữ đến Tập đoàn khiến tôi thật sự tò mò nha! ".

Ở trong thang máy, Vân Khê bị người nào đó ôm đến nghẹt thở, hắn ép sát vào bức tường, cả người hơi gập xuống tựa vào cánh cổ mảnh mai không ngừng tham lam hôn hít, cô đòi sống đòi chết cố gắng đẩy thân thể hắn ra nhưng người đàn ông nào đó quá nặng, cánh tay hắn siết chặt eo cô, hết cách cô đành lên tiếng:

11

' Anh buông tôi ra trước đã, đang ở trong thang máy đấy ".

Mẹ nó, hắn không thể kiêng nể trước mặt người khác sao. Từ lúc đăng ký xong hắn như con gấu Koala bám dính cô hoài vậy!.

Hắn phả một hơi nóng hổi bên tai cô, rồi tiến tới day nhẹ mang tai rồi lại cắn nhẹ. Trong không gian kín đáo, tịch mịch như này, ai biết hắn sẽ làm chứ. Bản thân hắn cũng trở nên hưng phấn hơn, hắn di dời từ mang tên lên cánh môi hồng hào đang mấp máy, đáy mắt hắn tối đi vài phần, sau đó hắn cúi xuống tiến vào trong khoang miệng hút lấy chiếc lưỡi đinh hương...

"Um... ".

Cô muốn ngăn cản chống đối nhưng hắn lại không cho phép, cánh lưỡi của hắn tiến quân thần tốc khiến cô hoảng sợ vô ý kêu lên, âm thanh phát ra vừa có phần nức nở, nhu mì. Môi lưỡi hai người không ngừng dây dưa, cô càng trốn thì hắn càng đuổi theo, bàn tay đặt trên ngực Tịch Nam Dạ nắm chặt lại đấm hắn vài cái, như có ý bảo hắn tỉnh táo lại. Có điều, sức lực của cô làm sao bằng hắn chứa, đối với hắn chỉ như gãi ngứa mà thôi!.

Cô bị hắn hôn đến mệt nhoài thì hắn mới thả cô ra, Tịch Nàm Dạ cúi đầu nhìn cánh môi sưng đỏ hé mở, đôi mắt mờ hơi sương vừa ngây thơ vừa quyến rũ, đáy lòng hắn bất giác nổi lên từng trận thoả mãn, đôi mắt hắn nhìn cô như muốn chiếm giữ cô vậy.

Đôi mắt sắc bén kia nhìn chằm chằm vào cô như thế khiến nội tâm Vân Khê không khỏi run sợ, tâm tình bốc chốc hoảng loạn vội tránh đi ánh mắt như sói đói của hắn.

Hắn cười nhẹ một tiếng, cánh mũi lần nữa tìm đến cánh cổ thiên nga của cô cọ cọ, vừa hít hà mùi hương dịu nhẹ trên cơ thể cô vừa cất giọng đằm thắm, đôi mắt chan chứa tình cảm duy nhất giành cho Vân Khê.

'Tiểu Khê, anh thích em là thật ".

Ngữ điệu rất nhẹ nhàng, lời nói vang lên vô cùng chân thành không bất kỳ giả dối nào...



Đôi mắt lanh động lòng người vì lời vừa rồi mà mở to. Hắn nói thích cô ư?.

Không thể nào!.



Cô đang muốn phản bác lại thì Tịch Nam Dạ không cho cô cơ hội đó, hắn tiếp tục đè cô lên bức tường lạnh trong suốt, vẻ mặt lưu luyến cất giọng khàn khàn bên tai cô.



'Tiểu Khê, nếu có thể...chúng ta " làm " trong thang máy được không? ".

Cô chính là bị lời này làm cho hoảng sợ đến ngây ngốc, đầu óc hơi mơ màng nhanh chóng phản ứng lại ý tứ từ lời của hắn, hai má phiếm hồng, trái tim đập thình thịch liên hồi, nếu cứ ở trong này mãi không chừng cô hít thở không thông mất!.

Đúng lúc, cửa thang máy mở ra. Cô cảm giác thời gian ở với hắn trong thang máy như một nghìn năm vậy, vì thế cô thừa dịp hắn không để ý đến, cô dứt khoát đẩy hắn ra chạy một mạch khỏi thang máy.

Nhìn bộ dáng chạy như thỏ nhỏ thoát khỏi con sói kia, hắn cảm thấy buồn cười không thôi. Đôi mắt hiện lên vui vẻ chưa từng có, xem ra thỏ trắng này bị doạ sợ quá rồi chăng?.

Bởi vì đây là lần đầu Vân Khê đến Tịch thị thế nên cô thấy có chút lạ lẫm. Cô nhìn căn phòng phía trước, không cần đoán cũng biết đó là phòng Chủ tịch của tập đoàn Tịch thị rồi!. Mặc dù quen hắn lâu như vậy, nhưng cô chưa đến Tịch thị lần nào, Vân Khê nhớ không lầm, trong 6 năm qua, thời gian hắn đa số giành cho công việc đâu có giành thời gian cho cô đâu chứ, từ khi cô và hắn yêu nhau, hắn tỏ ra hời hợt không giống như thời điểm hắn một mực theo đuổi cô. Lúc đó, cô cho rằng hắn bận cho công việc nên cô cũng không trách móc, hề hấn gì.

Cô bước vào văn phòng Chủ tịch, đôi mắt thầm quan sát xung quanh. Bức tường được sơn bằng nền trắng tinh tế kết hợp với bàn làm việc màu tạo nên cảm giác khí thế, áp bức. Sàn nhà làm bằng đá cẩm thạch màu trắng trơn bóng, chiếc sofa màu đen tuyền đặt gần cửa sổ sát đất. Vân Khê không quá hiểu nhiều về phong thủy, trong văn phòng của hắn có đặt vài viên đá thạch anh trên kệ tủ ngon nắp, gọn gàng. Trên bàn làm việc còn có con tỳ hưu được làm bằng vàng, hoạ tiết tinh xảo bắt mắt đặt ở phía Tây Nam hướng từ cửa ra vào.

Cô đi tới ghế sofa ngồi xuống, Tịch Nam Dạ sải bước theo sau cô. Cùng lúc đó, trợ lý Mạc Du đi vào trên tay cầm tập tài liệu dày cộp, vừa thấy Chủ tịch đứng giữa phòng làm việc thì cất giọng thông báo.

" Chủ tịch, sắp đến giờ họp rồi, chủ tịch có cần.... Xem lại tài liệu có sai sót gì không ạ?.

Lời còn chưa nói hết, cô ấy vô thức nhìn về phía cô gái xinh đẹp đang ngồi trên ghế sofa. Phản ứng đầu tiên của cô ấy là ngạc nhiên, bất ngờ rồi chuyển sang chấn động. Trong lòng tự hỏi cô gái này là ai, có mối quan hệ gì với Chủ tịch?. Không lẽ đây là bạn gái của Chủ tịch chăng?.

Vân Khê cũng ngước lên nhìn lên cô gái đứng trước mặt mình, thấy phản ứng trên mặt cô ấy, Vân Khê cũng không thấy gì làm lạ. Đối với sự việc này, cô cảm thấy hết sức bình thường. Ờm, cứ cho là " người phụ nữ của Tịch Nam Dạ chạm mặt chính thất " đi!. Thế nhưng, cô không phải loại phụ nữ ích kỷ đến mức la hét om sòm đòi đuổi việc người ta đâu nhé!.

Tịch Nam Dạ quan sát vẻ mặt của Vân Khê, muốn xem cô có phản ứng như thế nào và hắn không biết đang chờ đợi điều gì nữa. Thấy cô luôn làm bộ mặt bình tĩnh như không nhìn hắn, đôi mắt tỏ ra hờ hững khiến trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, chẳng lẽ cô không cau có ra mặt khi nhìn thấy người phụ nữ khác đứng ngay cạnh khác sao?.

Mặc dù toàn thân hắn trong sạch từ đầu đến cuối, chưa chạm phụ nữ nào khác ngoại trừ cô ra...

Tịch Nam Dạ bất mẫn nhìn người phụ nữ vô tâm vô phế đang ngồi trên sofa kia, hắn thở dài một cái rồi quay về phía Mạc Du cất giọng hỏi: " Cần gì cơ? ".

" Cần sửa lại tài liệu không ạ? ". Cô ấy lúng túng đáp.



Không cần đâu, giờ tôi họp luôn ". Hắn vừa xem đồng hồ vừa nhìn thoáng qua Vân Khê, đang chuẩn bị nhấc chân rời đi bỗng hắn dừng lại, hắn cảm thấy không cam lòng, cố nén nhịn cảm xúc bực bội mà nhìn về phía Vân Khê tự động giải thích.

Cô ấy là trợ lý của anh, tên là Mạc Du... ". Nói đến đây, hắn đột nhiên chẳng biết nói gì nữa!.

Cả Vân Khê và Mạc Du đều ngỡ ngàng không tin vào tai mình. Đặc biệt là Mạc Du, tuy cô ấy hậm mộ hắn là thật nhưng không dám có tơ tưởng tình cảm với hắn. Trong mắt cô ấy mà nói, vị Chủ tịch này đối với cả thế giới luôn làm mặt lạnh nghìn năm không đổi như thể cả thế giới đều nợ hắn vậy!. Vậy mà, không ngờ cô gái có gương mặt xinh đẹp động lòng người này có thể thu phục được hắn. Quả là cao tay quá đi!.

Mạc Du thầm lặng đánh giá Vân Khê, ngũ quan cân đối hoàn mỹ, nhan sắc xinh đẹp rung động lòng người, ngay từ đầu khi Mạc Du bước vào cửa, cô ấy chấn động đến nỗi suýt thốt ra hai từ " Mỹ nhân ". Ngắm kỹ hơn sẽ thấy khuôn mặt cô trắng nõn trông có vẻ đơn thuần, đôi mắt hạnh trong sáng, u buồn, tĩnh lặng như hồ nước mùa thu. Dáng vẻ có vài phần tùy hứng, bất cần đời nên khó mà nhìn ra cô đang nghĩ gì. Nếu đem ra so sánh tính cách với vị Chủ tịch nào đó, chắc không khác là bao.

Nhưng do bản tính tò mò vốn có sẵn trong người, cô ấy không nhịn được hào hứng hỏi: " Chủ tịch, cô ấy là....? ".

" Cô ấy là vợ tôi! ". Hắn thẳng thửng trả lời, trên khoé miệng nổi lên sự vui sướng. Giống như hận không thể cho cả thế giới biết cô chính là vợ hắn vậy!

" Cô ấy là vợ của Chủ tịch? ". Trời ơi, tin sốc nha!. Chủ tịch có vợ từ bao giờ, bấy lâu nay cô ấy chẳng biết!?.

"Ừ!".



Đúng lúc này, Vân Khê ngẩng đầu lên, đôi mắt khẽ rung động vô thức trúng phải ánh mắt sáng rực của hắn, cô liền giật mình quay đầu đi. Phải chăng cô nghĩ nhiều rồi, hắn vừa nói cô là vợ của hắn trước mặt người con gái khác, trong lòng bắt đầu rung rinh, hai bàn tay vì run rẩy mà bấu chặt vào nhau. Bất chợt, cô nhớ đến vừa rồi hắn nói thích cô bên thang máy, cái này có phải coi như tỏ tình không?. Lời lẽ của hắn là thật?.

Không được, cô không được phép động tâm vì hắn, hắn đã lừa cô một lần rồi, lần này đừng hòng cô dễ tin vào tình cảm của hắn.

Người đàn ông đi ra đến cửa, bỗng dưng xoay người lại nhìn cô, nhìn dáng vẻ ngại ngùng, đỏ mặt tránh né như con nhím nhỏ, hắn cảm thấy cô thật đáng yêu, trên sóng môi bất giác nở nụ cười cười nhu tình. Sau đó, hắn liếc nhẹ về phía Mạc Du, cất giọng như ra lệnh.

" Cô không cần phải đi theo tôi vào phòng họp đâu, chỉ cần mang tập tài liệu đến phòng họp là được rồi, nhiệm vụ của cô là ở lại chăm sóc cho cô ấy đi ". Nói xong, hắn lại nhìn Vân Khê một lần nữa, đến khi ngắm đủ rồi, hắn bất đắc dĩ xoay người rời đi.

Cảm nhận ánh mắt hắn không còn " dính " trên người cô nữa, cô mới dám ngồi thẳng người dậy, thở nhẹ ra vài cái. Đúng lúc, cô nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, lễ phép của Mạc Du cất lên

'Tịch phu nhân, để tôi mang tập tài liệu này vào phòng họp rồi pha cà phê cho chị nhé? ".

" Ồ.." Sắc mặt Vân Khê có chút ngượng ngập, nghe cô ấy xưng hô " Tịch phu nhân " cô thấy không quen cho lắm!.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.