Chiếc xe Ferrari lao nhanh như một cơn gió, giống như thú dữ đang nổi giận bất chấp tất cả mọi thứ.
Về Hoa Uyển viên, tất cả người hầu đứng xếp hàng không dám ngước lên nhìn hắn. Lúc này, cả người hắn tràn đầy hơi thở sát khí như muốn giết người vậy.
Hắn đi qua từng người hầu hỏi:
" Vẫn chưa tìm thấy sao? ".
" Vâng " - Quản gia trả lời.
Nghe vậy, hắn nổi giận đùng đùng mà gào lên:
" Các người làm ăn kiểu gì vậy hả? Ngay cả một cô gái không trông chừng nổi? ".
Hắn đánh giá thấp cô gái này rồi, cứ nghĩ mang cô về đây, cô sẽ biết thân biết phận mà nghe lời. Hoa Uyển viên rộng lớn như vậy, cô chạy trốn đi đâu được chứ, chắc chắc cô chỉ núp chỗ nào đó quanh đây thôi, hắn không tin cô có thể đi xa được.
Còn tất cả mọi người nghe tiếng rống giận của hắn không khỏi rùng mình, tất cả đều cảm thấy ấm ức. Chỉ duy nhất Quản gia duy trì bộ mặt bình tĩnh, bà vốn đã quen tính cách của Tịch Nam Dạ nên không thấy gì làm lạ. Bà đi đến trấn an hắn:
" Ông chủ, sáng nay cô Vương có đến đây ".
" Rồi sao nữa? " - Trong đầu hắn loé lên một suy nghĩ.
" Haizz, tôi nhớ cô Vương có vào nhà nhưng không biết làm gì, với lại chúng tôi cũng mặc kệ tiếp tục công việc của mình ".
" Cô ta về lúc mấy giờ? ".
Bà Quản gia đắn đo cố nhớ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tong-cuc-nguoc-vo-yeu/2447747/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.