Vương Tử Uyên cởi trói cho cô nhưng không có nghĩa là cô ta sẽ tha cho cô. Cô ta túm tóc Vân Khê lại, ấn thẳng đầu cô xuống, Vân Khê không có sức để dãy dựa, chịu đựng sự hành hạ của cô ta. Tại sao cuộc sống của cô bị thảm đến vậy?.
Cô ta dập đầu cô cho đến khi cô không thể thở nổi nữa, cả cơ thể cô cứng đờ, nằm bất động trên biển, sóng biển xô vào cuốn cơ thể trôi đi.
Vương Tử Uyên vui vẻ khi thấy cơ thể của Vân Khê cứ vậy mà chết chỉm dưới đáy biển đi. Bỗng nhiên, tầm mắt của cô ta dừng tại chiếc trực thăng đang đáp xuống mặt cát. Bống dáng cao lớn của nam nhân rời khỏi trực thăng và từng bước đi đến trước mặt cô ta.
Dáng người hắn ta cao lớn, thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta khiến cô ta không khỏi chột dạ.
Tại sao hắn biết cô ta ở đây?.
" Tịch tổng " - Cô ta khẽ gọi..
" Vân Khê đâu? " - Tuy giọng hắn nhẹ nhàng nhưng cô ta nghe ra được sự nguy hiểm trong nó.
Cô ta cắn chặt răng, hai bàn tay nắm chặt. Từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy.
" Tôi hỏi lại lần nữa Vân Khê đâu? ".
" Em...em... " - Cô ta ấp úng nói không nên lời.
Bầu không khí trở nên im lặng, chỉ có tiếng sóng biển đập vào bờ cùng với tiếng gió thổi bên tai.
Im lặng được một lúc, hắn tiến lại gần cô ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tong-cuc-nguoc-vo-yeu/2447746/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.