Chương trước
Chương sau
Dì Lưu đi rồi, Tịch Tiểu Khả đóng cửa phòng lại, bàn tay khẽ lắc lắc tay Vân Khê.

" Cô định thế nào? ".

" Cứ làm theo ý của tôi đi! ".

"..."

Suốt cả buổi sáng, Tịch Tiểu Khả làm vẻ mặt ủ dột đi lại quanh biệt thự. Song, đến trưa cô ra vườn hoa ngắm cảnh nhưng cũng chả khá lên được bao.

Dì Lưu thấy cô ấy như vậy, bà cũng không đành lòng:

" Tiểu thư sao vậy? ".

" Tôi muốn đi ra ngoài a! "

" Ừm...Tiểu thư cứ làm gì mình thích ". - Bà nhẹ nhàng khuyên bảo cô.

" Không! Tôi muốn Vân Khê đi cùng cơ! " - Cô ấy giở giọng nhõng nhẽo, bàn tay không an phận kéo Vân Khê vào lòng.

Vân Khê: "..."

Dì Lưu khẽ thở dài: " Thôi được có thể để Vân Tiểu thư đi...như Cậu chủ nói phải có vệ sĩ đi theo! ".

Tịch Tiểu Khả trong lòng cảm thấy bực bội, nếu như mang Vân Khê ra ngoài, cần phải tìm cách cắt đuôi đám vệ sĩ đó đi. Cô ấy thầm nghĩ thế nhưng không quên hỏi ý kiến Vân Khê: " Có nên tìm cách cắt đuôi vệ sĩ không? ".

Vân Khê liếc xéo cô ấy, ánh mắt nhìn cô ấy giống như đang nói " hỏi như không hỏi vậy ". Tịch Tiểu Khả bất giác chột dạ.

Vân Khê thầm nghĩ, cô nhóc này trước đây không thích cô lắm, bây giờ dính cô không rời nha!.

Cả hai cô gái đều rơi vào trạng thái suy tư, nghĩ ngợi. Bỗng một cô người làm đi tới chỗ của bọn họ, trên tay cô cầm bình trà, cô ta đặt khay lên bàn trà, vừa rót trà vừa cung kính nói:

" Mời hai vị Tiểu thư dùng trà ".

Vân Khê và Tịch Tiểu Khả đều cùng lúc ngước lên nhìn cô người làm, ánh mắt của hai cô gái nhìn cô ta từ trên xuống dưới, ánh mắt hiện lên một ý nghĩ khiến người khác không thể đoán được hai người này rốt cuộc muốn giở trò gì.

Cô gái kia cảm nhận được ánh mắt của Vân Khê và Tịch Tiểu Khả cứ nhìn chằm chằm vào cô ta như vậy khiến cô ta không khỏi rùng mình, tóc tai dựng hết cả lên:

" Cô chủ, Vân tiểu thư...hai người cứ nhìn tôi vậy? ".

Vân Khê không trả lời câu hỏi của cô ta mà kéo tay Tịch Tiểu Khả lại, thì thầm bên tai cô ấy:

" Như vậy đi...tôi sẽ giả làm người của cô, còn cô mang tôi ra ngoài được chứ!? ".

" Là sao? ". - Tịch Tiểu Khả hoang mang, không hiểu ý Vân Khê lắm.

" Chính là như vậy... ". - Cô thì thầm bên tai cô ấy.

"..."

Cái ý tưởng của Vân Khê không khỏi làm cho Tịch Tiểu Khả phát hoảng. Cô mở lớn đôi mắt, nhìn Vân Khê như người ngoài hành tinh vậy.

" Vân Khê, cô xem nhiều phim hành động quá rồi! ". - Trời ạ, cô nên khen Vân Khê IQ cao hay bảo cô ấy có bệnh đây!?.

" Bảo cô làm thì làm đi! ". - Vân Khê lạnh nhạt nói.

****************

" Dì Lưu tôi muốn ra ngoài chơi! ". - Tịch Tiểu Khả vừa nói vừa chỉ tay vào cô người làm đang đứng một bên: " Tôi muốn cô ta đi theo tôi! ".

Cô người làm thấy Tịch Tiểu Khả chỉ tay vào cô ta, cô ta ngơ ngác dùng ngón tay chỉ vào mắt mình: " Tôi...tôi? ".

" Chính là cô đó! ".

" Tiểu thư không để Vân tiểu thư đi theo nữa sao? ". - Dì Lưu sửng sốt hỏi cô ấy.

" Không, tôi không muốn vệ sĩ gì đó đi cùng a! ".

Tịch Tiểu Khả vốn chính là không thích bị nhiều người quấy rầy nên bà cũng không có ý kiến. Bà quay sang nói với cô người làm:

" Được rồi Ni Ni, chiều nay cô có thể nghỉ, đi đi, nhớ trông chừng Tiểu thư cho tốt! "

" Dạ...vâng! ". - Cô người làm tên Ni Ni vội vàng gật đầu.

****************

Dì Lưu nghe theo lời dặn dò của Tịch Tiểu Khả mang quần áo mà cô ấy đã chuẩn bị đưa cho Ni Ni. Ni Ni thay xong, cô ta rón rén đi ra ngoài với bộ Hoodie màu đen rất được bán chạy trên thị trường hiện nay, áo rộng thùng thình che đi đường cong cơ thể của cô ta.

Tịch Tiểu Khả ngồi bắt chéo chân trên sofa, mái tóc dài buông thả, vài lọn tóc xoăn nhẹ, hoàn toàn khí chất của một vị Tiểu thư đài các.

Trái ngược với Ni Ni, chiếc váy mà Tịch Tiểu Khả đang mặc rất mắc tiền, chất liệu vải nhẹ nhàng, rất tôn lên dáng của cô ấy.

Mọi người đều cho rằng Ni Ni chỉ làm người làm, làm sao có thể ăn mặc giống với Tịch tiểu thư chứ!? Thế nhưng, Tịch Tiểu Khả không có cái ý nghĩ khinh thường người khác như vậy, cô đây chính là muốn là giúp Vân Khê thôi!.

Tịch Tiểu Khả thầm đánh giá cô gái trước mặt này, dáng người cô ta không khác Vân Khê là bao, điều này cô ấy khá yên tâm. Tịch Tiểu Khả bảo Ni Ni theo cô ấy lên phòng, cô ta cũng nghe lời đi theo. Vân Khê trốn trong phòng của Tịch Tiểu Khả, trên tay cô là gậy bóng chày. Thấy Ni Ni đi vào, cô không chút do dự mà nắm cây gậy đánh lên gáy của cô ta.

Cô ta không kịp né tránh đã ngất lịm đi.

Tịch Tiểu Khả nhanh chóng đóng cửa lại, kéo cơ thể cô ta vào nhà vệ sinh, vừa rồi Vân Khê đánh vào đầu cô ta, cô ngạc nhiên không thôi, cô khẽ nói xấu một câu, bà cô này đúng là manh động mà. Việc ác ôn này cô ấy chưa làm bao giờ nha!.

Hai người tiến hành kiểm tra thân thể Ni Ni, cũng may Vân Khê đánh không mạnh nên cô ta chỉ ngất đi thôi, hoàn toàn không có anh hưởng đến mạng sống của cô ta.

****************

Tịch Tiểu Khả ra khỏi biệt thự, sau cô ấy là cô gái mặc áo Hoddie màu đen rộng thùng thình, chiếc mũ to dầy được đội lên đầu nên không ai thấy rõ mặt của cô cả. Cho nên chẳng có ai nghi ngờ.

Ra đến cổng, có hai vệ sĩ canh ở đó. Thấy cô chủ đi ra ngoài, bọn họ không thấy gì làm lạ. Thế nhưng, thông qua kính râm, bọn họ không thể không nghi ngờ cô gái đi theo Tịch Tiểu Khả.

" Cô chủ, tôi có thể xem mặt cô gái kia được không? ". - Một vệ sĩ dùng ánh mắt như muốn tra xét khoét lên người Vân Khê.

Vân Khê thầm chửi trong lòng, người của Tịch Nam Dạ có khác, đa nghi như nhau.

Tuy được mũ áo che chắn kín mít, nhưng cô cảm giác ánh mắt kia như tia X - quang vậy khiến cô sởn cả gai ốc.

Tịch Tiểu Khả không khác cô mấy, nhìn khuôn mặt voi cảm, đa nghi của hai người đó khiến cô ấy cũng phải chảy mồ hôi lạnh. Cô ấy nặn ra nụ cười tươi tắn, tìm lý do để Vân Khê không bị nghi ngờ.

" Cô ấy rất là nhát gan, không dám cho ai nhìn mặt mình cả. Các anh đừng làm cô ấy sợ, cô ấy chính là hướng nội đó! ".

Hai vệ sĩ canh cổng nghe vậy nửa tin nửa không tin lời nói của cô ấy. Sau đó, ánh mắt hồ nghi lại quét Vân Khê một lượt.

" Các anh cứ nhìn cô ấy như vậy, cô ấy sẽ khóc đó! ". - Tịch Tiểu Khả hài hước nói ra một câu.

Hai vệ sĩ quan sát cô gái đó một lúc, thấy dáng vẻ của cô như lời Tịch Tiểu Khả nói, bọn họ cũng không làm khó cô nữa, để cho cô qua.

Cho đến khi mở cửa xe ra, Vân Khê ngồi vào ghế lái phụ, cô nhanh chóng cởi bỏ mũ ra, trên trán không biết từ lúc nào đã lấm tấm mồ hôi, bàn tay vuốt vuốt ngực.

" Doạ chết tôi rồi! ".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.