“Mộ thiếu hôm nay đi chơi có được không?”
Cố Trì dừng lại một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu. Đây là lần đầu tiên cả hai người đi chơi với nhau khó lòng Cố Trì có chút bồi hồi lo lắng.
“Em vừa mới ốm…”
“Đi chơi là hết ốm.”
Chưa đợi anh nói hết câu cô đã chen lời. Anh thở dài, thôi thì đành gác lại công việc hôm nay dẫn cô đi chơi một buổi. Từ lúc cưới về cửa cô luôn cô đơn không có ai chơi cùng cả.
Vừa mới đồng ý cô đã vui sướng nhảy cẫng lên không chịu để anh chảy tóc cứ chạy loanh quanh khắp phòng. Niềm vui được thể hiện rõ trên khuôn mặt cô, anh cũng vui lòng.
“Nào lại đây chải tóc xuống ăn sáng anh sẽ dẫn em đi chơi.”
Tịch Nhan lập tức ngoan ngoãn về lại ghế cho Mộ Cố Trì. Thấy cô ngoan ngoãn ngồi xuống anh lại liên tưởng đến một con mèo hoang nhỏ mà cười.
Sau một hồi thì cuối cùng cũng xuống được đến bàn ăn. Cô ăn mà chưa kịp nhai đã đưa miếng tiếp theo vào miệng. Còn anh lại từ từ chậm rãi thưởng thức bữa ăn.
Nhìn cô vội vàng anh lại tự nhiên bật cười không còn tâm trí ăn nữa mà tập trung nhìn vào cô. Thấy vụn bánh mì dính trên miệng anh không tự chủ mà cầm khăn lau nhẹ.
Cô giật mình, cả đám người ở đó kinh ngạc mắt chữ O miệng chữ A nhìn Cố Trì. Viễn Trình há hốc miệng ra không ngậm lại được.
Ở đây gặp Mộ Cố Trì số lần đã đếm trên đầu ngón tay. Mặt anh lúc nào cũng lạnh như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tieu-thu-co-nguoi-thuong-chua/223275/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.