Không hiểu sao cứ ở gần bên cô sơ xuất chút thôi là lại nhắm mắt ngủ một mạch tới sáng. Điều này đối với anh chưa từng xuất hiện giống như một căn bệnh vậy.
9 giờ sáng hôm sau, Mộ Cố Trì và Tịch Nhan đang quấn người vào nhau ngủ. Cô dụi mắt tỉnh dậy ngước lên nhìn anh vẫn đang say giấc.
Hàng mi cong dài, sống mũi cao ráo, ngũ quan tinh thế. Một vài sợi tóc đen nhánh dính vào khuôn mặt lại càng tăng thêm vẻ đẹp trai của Cố Trì.
Tịch Nhan không kìm được mà nuốt nước bọt thầm than thở. Bàn tay nhỏ nhắn chạm vào đôi môi anh, đang định rút ra thì lại bị Mộ Cố Trì ngậm lại.
“Anh… Anh tỉnh rồi.”
Anh ta gật đầu nhưng vẫn không chịu bỏ tay cô ra. Được tầm 5 phút, Tịch Nhan mếu máo nhìn Cố Trì. Thấy tình hình không ổn anh liền thả cô ra.
Vừa thả xuống Tịch Nhan liên tục lau đi nước bọt còn dính trên ngón tay. Cổ họng nghẹn lại hờn dỗi.
“Bẩn, bẩn.”
Càng lau càng mạnh đến đỏ rát cả lên. Cô không chịu được nữa oà lên khóc. Mộ Cố Trì bối rối không biết làm thế nào lại liên tục xin lỗi.
Miệng liên tục xin lỗi, tay lại cầm khăn lau cho cô. Sợ cô lại khóc to hơn nên anh đành ngồi dậy bế cô vào lòng như một đứa trẻ rồi đưa vào nhà tắm.
“Đây, đây anh rửa tay rồi không khóc nữa. Nín đi nào.”
Cô không khóc nữa nhìn Mộ Cố Trì đang nhẹ nhàng rửa tay cho mình. Hắn ta khẽ thở dài không ngờ đến một ngày hắn lại trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tieu-thu-co-nguoi-thuong-chua/223274/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.