Đứng ở cửa phòng pháp y Nhan Tuấn nâng cánh tay lên lại buông xuống, anh ấy thật sự không có dũng khí đẩy cánh cửa kia ra. Anh ấy cảm thấy tất cả mọi thứ này đều không chân thật giống như còn trong mơ. Nhan Tịch vẫn còn sống, thật sự còn sống, chỉ cần anh ấy không đẩy cánh cửa đó ra.
Mạng Thần đứng ở một bên nhìn vẻ mặt thống khổ của Nhan Tuấn trong lòng càng thêm khổ sở. Mạnh Thần nắm lấy tay Nhan Tuấn nói: “Nhan Tuấn, hay là… chúng ta vào đi thôi!”
Nhan Tuấn lấy lại bình tĩnh duỗi tay đẩy cửa phòng pháp y đi vào.
Nhan Tịch yên tĩnh nằm trên giường giải phẫu, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt bình tĩnh, nhìn kỹ sẽ phát hiện còn mang theo một chút mỉm cười. Nhan Tuấn nhìn chằm chằm Nhan Tịch không chớp mắt, run rẩy nói: “Tôi muốn đơn độc ngồi với Tiểu Tịch trong chốc lát.”
Lãnh Hán Hùng nhìn thoáng qua pháp y, tất cả mọi người đều đi ra ngoài. Mạnh Thần nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, đứng ở cửa cẩn thận nghe động tĩnh trong phòng.
Nhan Tuấn đã quen nhìn nhiều trường hợp sinh tử, trước nay đều là bình tĩnh khắc chế không có biểu tình gì. Nhưng lúc này hai chân giống như rót chì làm sao cũng không bước chân được. Đứng ở ngoài mấy mét nhìn Nhan Tịch, đứa em gái mình yêu thương nhất giống như công chúa ngủ say nằm trên đài lạnh băng. Tim đau như bị dao cắt, so với việc vỏ đạn xuyên qua ngực còn đau hơn mấy vạn lần.
“Tiểu Tịch, anh đã về rồi.” Nhan Tuấn đi bước một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tieng-ca-tieu/975466/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.