Mạnh Thần mới vừa ra khỏi phòng thẩm vấn giống như trên người đã không còn sức lực lập tức dựa vào trên tường bên ngoài. Cảm giác lạnh băng nháy mắt chui vào trong lòng làm người ta không nhịn được mà run rẩy. Lần đầu tiên có cảm giác thất bại thật sâu, rất vô lực, rất bất lực. Toàn bộ thời gian nói chuyện Mạnh Thần đều cảm giác quyền chủ động không ở trong tay mình. Bị Nhan Tịch cầm quyền chủ động rất lâu nói mấy câu đưa mình chạy về chỗ.
Lãnh Hán Hùng đi từ chỗ xa đến nhìn thấy bôi dáng mỏi mệt không chịu được của Mạnh Thần, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Mạnh Thần nói: “Đến văn phòng tôi nghỉ ngơi một lát đi.”
Mạnh Thần lắc lắc đầu.
Một lúc lâu Mạnh Thần quay đầu hỏi: “Lãnh Đội, vụ án của Nhan Tịch có phải muốn đưa lên toà án hay không?”
“Ừm, mấy ngày nay sửa sang lại tài liệu sẽ trình lên trên.”
“Lãnh Đội.” Mạnh Thần đứng thẳng người: “Anh cảm thấy Nhan Tịch là hung thủ sao?”
Lãnh Hán Hùng nhìn Mạnh Thần, không biết trả lời thế nào.
“Lãnh Đội, tôi nhờ anh giúp tôi điều tra tài khoản xã giao của Nhan Tịch có tiến triển gì mới không?” Mạnh Thần tiếp tục hỏi.
“Ừm, tìm được một trang web trong trường, sau khi Nhan Tịch tốt nghiệp đại học thì không còn dùng nữa. Tin tức tương quan đã gửi vào hòm thư của cậu.”
“Được. Lãnh Đội tôi còn có một thỉnh cầu khác.”
“Cậu nói đi!”
“Vụ án tạm thời đừng trình lên toà án trước, cho tôi thêm thời gian một ngày.”
Lãnh Hán Hùng dừng lại, gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tieng-ca-tieu/975465/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.