Cuộc nói chuyện ngừng hẳn, hai người lại rơi vào sự yên lặng.
Lãnh Hán Hùng đứng trước rào chắn ban công thưởng thức cảnh đêm mê người. Tiếng Mạnh Thần vang lên từ phía sau: “Lãnh Hán Hùng, mấy năm nay trôi qua về chuyện của Thẩm Kiến Quân, anh vẫn còn hận tôi sao?” Gió đêm bỗng nhiên thổi qua lạnh lẽo tận đáy lòng.
Lãnh Hán Hùng nắm tay mình, đột nhiên dùng sức nắm chặt rồi chậm rãi buông ra. Lại nghĩ đến người trẻ tuổi kia, đây là khúc mắc của anh ta và Mạnh Thần làm hai người thành người lạ. Lãnh Hán Hùng thấp giọng trả lời: “Tôi không hận cậu. Mà là khi nhìn thấy cậu thì sẽ nhớ đến cảnh tượng nổ mạnh kia. Tôi tự trách bản thân không bảo vệ tốt cậu ấy. Nếu nói hận cậu không bằng nói tôi đang hận chính mình. Máu cậu ấy nóng bỏng như vậy, cái loại tình cảm cháy bỏng đó vẫn luôn ở trong lòng tôi…”
“Năm đó do tôi tự phụ không nghe anh khuyên bảo. Cậu ấy chết, tôi cũng có trách nhiệm. Cho nên tôi rời đi, đến Mỹ tiếp tục học đào tạo chuyên sâu. Tôi không nghĩ việc người làm lại phải trả giá trầm trọng như vậy. Lãnh Hán Hùng, xin hãy nhận lời xin lỗi của tôi.”
“Không cần xin lỗi tôi.” Lãnh Hán Hùng xua xua tay: “Cậu không nợ tôi cái gì. Trả giá cho sinh mệnh quá trầm trọng cho nên khi chúng ta phá án càng phải cẩn thận, cẩn trọng hơn.”
“Đúng vậy, tâm lý học cuối cùng là một loại tham khảo, một người cũng không thể hoàn thành. Cần phải có nhiều người hợp tác hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tieng-ca-tieu/975457/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.