Chương trước
Chương sau
Editor: Trang Lyn

"Người anh yêu chính là em!" Sau khi biết tất cả mọi chuyện, Tịch Âu Minh đau khổ ân hận, một bước sa chân hận thiên cổ cũng chỉ như thế. Anh không nên dung túng Kiều Đại Vân, hóa ra trước kia cô ta đã từng làm nhiều chuyện quá đáng như thế! Thực ra từ lúc mới bắt đầu anh đã sai rồi, cho dù cô là ai, cho dù cô có phải người phụ nữ trong lòng anh hay không. Anh đều không nên để Tiêu tiệp rơi vào cảnh đau khổ như thế. Tiêu Tiệp nói không sai, cô mới là vợ anh chứ không phải Kiều Đại Vân. Giúp người phụ nữ khác sỉ nhục vợ mình, anh đúng là thằng khốn! Nhưng mà, dù thế Tiêu Tiệp cũng không thể chối bỏ sự thật anh yêu cô! Sao Tiệp Nhi của anh có thể nghi ngờ tình yêu của anh đối với cô được chứ?

Anh sẽ không trở thành Hà Liên thứ hai, cũng không cho phép bản thân trở thành Hà Liên thứ hai! Càng không cho phép Tiêu Tiệp quay đầu đi, cô là của anh! Kiếp này, kiếp sau bọn họ cũng sẽ vẫn dây dưa với nhau!

Tiêu Tiệp cũng không để ý đến lời nói của Tịch Âu Minh, khóe miệng kéo lên nở nụ cười nhẹ: "Hà Liên cũng từng thề son sắt nói yêu em, kết quả lại không tin em; anh cũng nói yêu em, lại vì người phụ nữ khác mà tổn thương em. Yêu, ai cũng biết nói, nhưng chân chính hiểu được ý nghĩa của nó thì rất ít... Âu Minh... Chúng ta hãy xa nhau một thời gian, để bản thân tỉnh táo một chút, suy nghĩ lại cuộc hôn nhân của chúng ta, có lẽ vài ngày sau anh sẽ có cách nhìn khác?"

Lúc Tiểu Nam được thông báo đến nhà tổng giám đốc gấp, thì cảm giác rõ ràng có gì đó không bình thường. Người lúc nào cũng bình tĩnh cho dù tức giận cũng vô cùng lạnh lùng, vừa rồi tức giận ném hết tài liệu và những đồ vật khác trên bàn làm việc.

Một khắc cậu cũng không dám chậm trễ, lập tức làm theo lời căn dặn của tổng giám đốc, đến nhà họ Tịch đón người.

Lúc cậu đến, Tiêu Tiệp đã thu dọn xong toàn bộ đồ đạc của mình, xách hành lý chuẩn bị đi ra cửa.

Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ sau lần xảy ra chuyện ở phòng làm việc kia, làm cho cậu đoán ra rất nhiều chuyện. Khẽ thở dài, thiếu phu nhân là muốn ồn ào đến thế nào đây?

Cho dù là tức giận đi nữa, cũng không thể ồn ào đến mức bỏ nhà ra đi!

"Thiếu phu nhân, cô... Thật sự muốn chuyển ra ngoài?" Tiểu Nam cẩn thận dò hỏi lần nữa.

"Nếu như không phải anh đến giúp tôi, vậy thì mời tránh ra." Lúc nhìn thấy Tiểu Nam xuất hiện ở nhà họ Tịch, Tiêu Tiệp cũng nhìn ra chút gì đó.

Sau khi cô nói những lời đó, một lúc lâu Tịch Âu Minh giữ nguyên tư thế kia, rất lâu sau anh mới nhả ra một chữ, được.

Tiệp Nam lập tức cung kính nhận lấy hành lý trong tay Tiêu Tiệp sau đó để và cốp xe, lại cung kính mở cửa xe cho Tiêu Tiệp. Nói chính xác, là cửa sau xe, cậu không dám để thiếu phu nhân ngồi bên cạnh mình. Nếu như tổng giám đốc biết, nhất định sẽ không tha cho cậu.

Tiểu Nam thắt dây an toàn, nhìn qua gương người ngồi ghế sau,suy nghĩ một chút, cuối cùng không nhịn được nói: "Thiếu phu nhân, có khi mắt nhìn thấy cũng không phải toàn bộ sự việc, tôi không biết giữa cô và tổng giám đốc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà tôi biết nhất định có liên quan đến tiểu thư Kiều Đại Vân. Thế nhưng, tôi muốn lời công đạo, thiếu phu nhân, tổng giám đốc thật sự rất yêu cô. Nhưng, ngài ấy cũng có trách nhiệm của mình..."

Mắt nhìn thấy không nhất định là thật, vậy tự bản thân thể nghiệm có tính là thật không? Giữa cô và người phụ nữ khác, anh đã lựa chọn rồi, còn có cái gì thật với giả nữa?

"Tiểu Nam, đừng nói nữa, tôi muốn yên tĩnh một chút." Tiêu Tiệp nhắm mắt lại, cắt ngang lời lải nhải của Tiểu Nam.

Chuyện này ngay cả Tiểu Nam cũng biết, cô lại không biết, Tịch Âu Minh, em thấy giữa chúng ta giống như rong biển, càng nghĩ càng loạn.

Vốn cô đã thông qua môi giới thuê một căn phòng, định bây giờ qua ở. Nhưng Tiểu Nam đậu xe ở chỗ đó nhìn một chút, cũng chưa mở cửa xe.

Sau đó anh ta gọi mấy cuộc điện thoại giao phó, sau khi xong nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Tiêu Tiệp, giống như những chuyên này đều nằm trong dự đoán của cô.

Đúng vậy, sao Tịch Âu  Minh có thể để cho cô ở loại địa phương này.

Không lâu sau liền tìm ra chỗ, một phòng trọ bình thường, có một phòng ngủ, mặc dù không phải rất lớn, nhưng cũng ấm áp, so với căn phòng môi giới tìm thoải mái hơn nhiều. Tiểu Nam ân cần cầm đồ lên cho Tiêu Tiệp, bởi vì trước đó đã cho người dọn dẹp sạch sẽ, nên bây giờ một hạt bụi cũng không có.

Tiểu Nam lại tiếp tục gọi mấy cuộc điện thoại, bảo người chuyển một ít đồ dùng hàng ngày cần thiết cho Tiêu Tiệp. Sau đó thấy Tiêu Tiệp uể oải ngồi trên ghế sa lon, hai mắt vô hồn, cuối cùng cậu cũng nuốt lời muốn nói vào trong. Tiểu Nam yên lặng đi ra cửa, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nhiệm vụ này cũng coi là hoàn thành rồi, có thể trở về báo cáo kết quả.

Tập đoàn Lãnh Thị.

Ở thành phố A, có ba công ty lớn có thể gọi là "Tranh bá võ lâm", làm cho các công ty khác không dám đối đầu, tranh nhau hợp tác với bọn họ.

Ba công ty lớn theo thứ tự là: Tập đoàn Tịch Âu, tập đoàn Lãnh Thị, còn một nhà mà cho đến bây giờ thân phận tổng giám đốc vẫn chưa ra ánh sáng đó là tập đoàn HL.

Hôm nay Tiêu Tiệp đánh bậy bạ lại trúng tuyển vào một trong ba công ty đó, tập đoàn Lãnh Thị.

Nhưng mà, cô vốn phỏng vấn phiên dịch, cũng chỉ muốn vào bộ phận phiên dịch, nhưng hôm nay báo lại, thế nhưng lại thông báo là làm thư ký tổng giám đốc?

Được rồi, công ty sắp xếp thế nào thì nghe theo thôi, nhưng mà mấy ngày làm việc ở cương vị này, cô ngay cả mặt cấp trên cũng không nhìn thấy, càng không biết đối phương là thần thánh phương nào, dáng dấp đẹp hay xấu.

Bộ phận thư ký tổng cộng có bốn người, trong đó có hai người đã ngoài ba mươi tuổi đã kết hôn có con rồi, đều là người dễ gần, rất thân thiện, đối với tình hình nội bộ công ty cũng hiểu rất rõ, còn vui lòng chỉ dạy cô.

Còn lại một cô gái, tuổi cũng xấp xỉ bằng cô, tính cách tinh quái, tên là Chu Diệp, miệng một khắc cũng không nghỉ. Ríu rít trò chuyện vui vẻ với cô giống như rất thân quen.

"Cô biết không? Tổng giám đốc của chúng ta là một người đàn ông đẹp trai đến người thần cũng phẫn nộ, rất man!"

"Nhưng bên cạnh tổng giám đốc cũng không có bạn gái, không biết anh ấy có phải..." Nói đến đây cô ấy dừng lại một chút, đến gần Tiêu Tiệp nói nhỏ: "Không biết có phải là gay hay không hoặc là "không được", thật sự là làm cho người ta lo lắng!"

Tiêu Tiệp uống một hớp nước mà thiếu chút nữa phun ra ngoài, ngạc nhiên nhìn Chu Diệp, có thể thảo luận về ông chủ mình như thế sao?

Nhưng cũng nhờ Chu Diệp, mà cô hiểu thêm một chút về vị boss chưa gặp mặt của mình, không mê nữ sắc? Rất tốt, bây giờ hiếm có ông chủ như thế, tự giữ mình rất tốt.

Nhìn Chu Diệp đơn thuần có chút áy náy, mới vài ngày, cô ấy đã coi mình là bạn tốt không giấu giiếm gì cả. Mà cô ngay cả thân phận cũng không thể nói cho cô ấy.

Lúc đầu kết hôn với Tịch Âu Minh, mặc dù hôn lễ khá phô trương, hơn nữa còn đăng báo, lên ti vi. Nhưng đến bây giờ đã gần một năm, trong đó cô rất ít ra mặt. Cho nên người bên ngoài rất khó nhớ bóng dáng cô, hơn nữa hôm kết hôn còn trang điểm, bây giờ cô không trang điểm như thế, mà trang điểm rất trang nhã, cho nên người khác không nhận ra cũng hợp lý.

Cô không nói, chẳng qua là muốn sống thử cuộc sống của người bình thường, ngộ nhỡ ngày nào đó...

"Tổng giám đốc trở về!"

Không biết ai vụng trộm kêu một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.