Chương trước
Chương sau
Editor: Trang Lyn

Sau khi cô quay đầu đi, ánh mắt Tịch Âu Minh ảm đạm rất nhiều, từ chối sự giúp đỡ của người giúp việc, chính anh tự treo áo khoác, cũng tự mình thay giày.

Sau đó đi đến chỗ cô, ngồi xuống bên cạnh. Không biết có phải cô cảm giác sai hay không, mà lại nghe thấy giọng anh hơi mệt mỏi, anh nói: "Sao bây giờ lại thích xem chương trình giải trí, không phải trước kia thích xem mấy phim tài liệu sao?"

Có lẽ là liên quan đến tính cách, nên từ trước đến nay Tiêu Tiệp đều không xem mấy phim thần tượng hay bất kỳ chương trình giải trí nào. Ngược lại đối với những chương trình mà người bình thường không thích, như phim tài liệu cô lại rất thích, đối với những chuyện trong phim tài liệu cô cũng cảm thấy khá hứng thú.

Trước kia Tịch Âu Minh còn nói cô, thật sự không giống những người phụ nữ khác.

Nhưng mà, hôm nay cô lại không xem những phim tài liệu kia.

Tiêu Tiệp ngẩn ra, vẻ mặt cũng hơi hoảng hốt, sau đó khẽ cười, nói: "Anh cũng nói, đó là trước kia. Xã hội cũng tiến bộ, phát triển, thay đổi, nói gì con người? Nếu như bản thân không thay đổi, có lẽ ngày nào đó bị xã hội đào thải cũng không biết, anh thấy đúng không?"

Tịch Âu Minh sững lại, trong lòng cười khổ, anh tùy tiện nói một câu, cô đã phản bác như thế. Hơn nữa còn một lời hai nghĩa, ngầm nói anh không cho cô thay đổi, cũng giễu cợt cô tiếp tục như thế sẽ bị xã hội đào thải.

Nhưng mà, cô cũng không nghĩ lại, cho dù trời có sập xuống, cũng còn có anh.

Tiêu Tiệp nói xong cũng cảm thấy bản thân phản ứng hơi quá, vì vậy nói: "Xin lỗi, em hơi kích động, mong anh không để trong lòng."

Nói xong lại tiếp tục xem ti vi, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của anh.

Cả phòng khách im lặng một lúc lâu, chỉ còn giọng nói hài hước của người chủ trì trong ti vi và khách mời, quả thực khi xem đến đoạn hài hước Tiêu Tiệp cũng cười theo, không giống như trước kia ở cùng Tịch Âu Minh, giống như người bên cạnh không tồn tại.

Tịch Âu minh cũng không nói gì, mặc dù ánh mắt vẫn nhìn vào ti vi, nhưng cũng không biết nội dung thế nào. Rõ ràng cái này là chương trình giải trí, nhưng sao anh càng xem càng cảm thấy chua xót, hốc mắt cũng càng ngày càng cay.

Anh còn chưa ăn cơm, nhưng Tiệp Nhi của anh đã không còn quan tâm anh giống như trước kia nữa. Bọn họ nhất định phải tiếp tục như thế sao? Không thể quay về như trước kia được sao?

Bỗng nhiên, anh ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Tiệp, quỳ một chân bên cạnh cô, nắm tay cô, tay cô bị anh nắm rất chặt, có chút đau.

Thực sự dọa Tiêu Tiệp sợ hết hồn, vội vàng nói: "Anh đang làm gì vậy?"

"Tiệp Nhi, đừng như thế." Giọng anh hơi khàn nhỏ giọng nói, hình như rất mệt mỏi.

Đừng như thế? Cô như thế nào chứ? Anh giúp người phụ nữ khác nhục nhã cô, bảo cô về nhà ăn cơm một mình. Cô đều đã làm, anh còn muốn như thế nào nữa chứ? Vì trong lòng từng bị tổn thương, nên chỉ cần hơi thoáng qua, hay thực sự chạm vào liền có thể coi mọi việc chưa từng xảy ra sao? Tiếp tục dễ dàng tha thứ việc anh gần gũi người phụ nữ khác, sau đó một lần lại một lần tổn thương cô sao?

Không, cô sẽ không để cho bản thân biến thành ti tiện như thế, cho dù là yêu thì cô cũng sẽ không để cho bản thân mình trở thành con người hèn mọn như thế? Không có anh thì sao? Khi cha mẹ qua đời cô cũng không tìm đến cái chết, bởi vì cô biết cuộc sống còn phải tiếp tục, không có cô thì trái đất vẫn sẽ chuyển động không phải sao?

Một lúc lâu sau, cô cười, nói: "Em như thế rất tốt, anh tự do rồi. Về sau anh yêu ai ở chung một chỗ với ai, muốn giúp ai khoe khoang đều không liên quan đến em. Em cũng sẽ không làm cho anh khó xử, ngay cả việc anh muốn ăn cơm với ai cũng không phải vấn đề khó lựa chọn. Anh có thể yên tâm làm việc, sẽ không còn chuyện bị vợ quấn lấy cả ngày, làm anh rơi vào cảnh khó khăn mọi bề. Như vậy còn chưa đủ sao? Anh còn muốn thế nào nữa chứ? Em nói ly hôn anh không đồng ý, em nói muốn làm việc anh cũng không đồng ý, em nói muốn dọn ra ngoài ở anh nhốt em lại. Bây giờ anh muốn em phải thế nào! Âu minh, anh không cảm thấy bây giờ cuộc sống của chúng ta rất không có ý nghĩa sao?"

Tịch Âu Minh chôn mặt vào bàn tay cô, một lúc lâu không nói gì, lâu đến mức Tiêu Tiệp nghĩ anh không nói gì nữa, nhưng lại nghe thấy giọng nói trầm thấp truyền đến, như có như không.

"Trước kia... Anh từng thích một người phụ nữ, sau đó... Cô ấy chết, vì cứu anh mà chết... Sau đó tim cô ấy được cấy ghép cho Kiều Đại Vân. Anh nợ cô ấy một mạng, nhưng chưa kịp báo đáp, cho nên chuyển phần ân tình này sang Kiều Đại Vân. Lúc em còn chưa xuất hiện anh luôn cưng chiều Kiều Đại Vân, nhưng không yêu cô ấy. Nhưng mà sau khi em xuất hiện, anh phát hiện ra bản thân chỉ có thể cưng chiều và yêu em. Anh đã từng đồng ý giúp cô ấy làm vài chuyện, lại chưa kịp, bởi vì tim ở trên người Kiều Đại Vân, nên yêu cầu này cũng chuyển lên người Kiều Đại Vân. Lần trước... Chuyện trong phòng làm việc là chuyện cuối cùng... Không có sau này nữa."

Tiêu Tiệp ngạc nhiên, cô không ngờ chuyện giữaTịch Âu Minh và Kiều Đại Vân là như thế. Người phụ nữ Tịch Âu Minh chân chính thích hóa ra là người khác, thật sự làm cho cô rất bất ngờ.

"Còn chiếc đồng hồ đeo tay kia?" Cô nói, theo cách nói như vậy, thì chiếc đồng hồ cũ kỹ đó cũng không phải do Kiều Đại Vân mua mới đúng.

"Đồng hồ đeo tay cũng là cô ấy mua... Khi đó anh cho cô ấy tiền sinh hoạt phí, chính cô ấy tiết kiệm mua cho anh... Về sau cô ấy không còn, anh liền giữ lại... Sau khi Kiều Đại Vân xuất hiện thì lấy đi một chiếc... Nhưng mà anh chưa từng đeo chiếc đồng hồ đeo tay kia... Từ nay về sau anh chỉ đeo chiếc em tặng!" Tịch Âu Minh thề thốt, ánh mắt rất chân thành.

Nhưng mà, cho dù là thế, gương vỡ còn có thể lành lại sao? Chuyện đã xảy ra, còn có thể coi chưa từng phát sinh sao? Nên tồn tại vẫn tồn tại.

"Âu Minh... Thật ra thì không chỉ chuyện trong phòng làm việc, giữa chúng ta còn tồn tại rất nhiều chuyện khác... Em hiểu cảm giác yêu sâu sắc một người, anh có thể chắc chắn khẳng định anh không chuyển tình yêu sang người Kiều Đại Vân sao? Anh thật sự yêu em sao? Nếu như anh yêu em, cũng sẽ không vì người phụ nữ khác làm em mà làm em khổ sở..."

"Tiệp Nhi!" Tịch Âu Minh kinh đau*, anh cũng đã thẳng thắn rồi vẫn không thể đổi lại tình cảm của cô được sao? Chẳng lẽ cô nhất định phải ly hôn, nhất định phải rời khỏi anh mới hài lòng sao?

*Kinh đau: kinh hãi và đau đớn.

"Em kể cho anh một câu chuyện." Tiêu Tiệp bình tĩnh nói, nếu anh cũng đã thẳng thắn, thì cô cũng nên đem câu chuyện của mình nói ra.

Toàn bộ phòng khách đều yên tĩnh, tất cả người giúp việc đều bị đuổi ra, cả phòng khách chỉ có giọng nói chậm rãi Tiêu Tiệp. Tất cả quá trình Tịch Âu Minh đều không nói một câu, tư thế ngồi xổm cũng không đổi.

"Âu Minh... Em cũng không có nhiều yêu cầu... Em chỉ muốn tìm một người đàn ông yêu em thương em tin tưởng em. Dù anh ấy không có tiền cũng không sao, bình thường cũng không sao, em và anh ấy có thể cùng nhau cố gắng tạo ra cuộc sống thuộc về hai người, em chỉ mong muốn cuộc sống đơn giản như thế mà thôi, nhưng mà... Hà Liên không làm được. Dù anh ấy đã từng nói rất yêu em, chúng em cũng lập nhiều lời thề, nhưng do có chút gọi là chứng cớ ở trước mặt, nên cuối cùng anh ấy cũng không tin em..."

Nói đến đây, Tiêu Tiệp dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: "Cũng giống thế, em không để ý việc anh phải báo đáp người anh yêu, dù anh chuyển phần áy náy này sang Kiều Đại Vân, muốn đối xử tốt với Kiều Đai Vân em cũng không ngại. Chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng... Thì em đều không ngại. Nhưng mà... Cuối cùng anh lại dung túng người phụ nữ khác, tổn thương em để hoàn thành nguyện vọng của cô ta... Âu Minh, anh không cảm thấy cái này quá đáng sao? Em là vợ của anh, chứ không phải là Kiều Đại Vân! Bỏ qua một bên ân oán của em và cô ta, riêng việc là một người vợ, anh làm như thế làm cho em khó có thể chấp nhận được. Cho nên... Anh có thể chắc chắn rằng người anh yêu không phải là Kiều Đại Vân sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.