Chương trước
Chương sau
Nhiều khách khứa mặc quần áo lộng lẫy đứng trong phòng, ánh sáng rực rỡ, chói lóa. Tiêu Tiệp tùy ý nhìn xung quanh, hầu như đều là những người có vai vế cao trong xã hội thượng lưu, thậm chí còn có một vài ngôi sao ở đây. Nhìn qua đã biết đây không phải hoạt động bình thường, có khi còn là tiệc rượu thương nghiệp lớn!

Tiêu Tiệp có chút tức giận, em họ Tịch Yên Nhiên không phải quấn lấy cô nói muốn tham gia một hoạt động, cụ thể là gì cũng không nói rõ với cô. Bây giờ thì tốt rồi, cô cũng không biết mình chạy đến nơi nào chơi. Bây giờ một mình cô lẻ loi, một người quen cũng khôn tìm thấy.

Cô luôn không thích tham gia tiệc rượu gì, người quen biết lại không nhiều, nói chuyện khách sáo với người xa lạ rất không có ý nghĩa. Thứ hai cô không có chuyện gì phải tham gia tiệc rượu, không giống Tịch Âu Minh, tham gia tiệc rượu vì công việc. Cho nên từ trước đến nay cô đều không tha gia tiệc rượu gì cùng Tịch Âu Minh, hôm nay lần đầu tiên tham gia lại bị Tịch Yên Nhiên phá hủy, nếu để cho Tịch Âu Minh biết, có khi còn phát hỏa lớn! Nghĩ một chút đã thấy sợ.

“Xin chào!”

Vất vả lắm mới ở một mình, đang hóng mát trên sân thượng, đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói của một người đàn ông. Trong lòng Tiêu Tiệp hoảng sợ, đã trốn đến chỗ không người, sao vẫn còn có người xuất hiện?

“Xin chào! Xin hỏi ngài là?” Tiêu Tiệp vừa quay đầu lại, đã thấy một người đàn ông đeo chiếc kính gọng vàng.

“Tiểu thư đúng là dễ quên, lần trước chúng ta đã từng gặp nhau ở quán cà phê, Kim mỗ còn đưa cho người danh thiếp.” Người đàn ông đeo kính nhắc nhở.

“À, anh chính là vị Nhãn Kính Nam kia?” Đột nhiên Tiêu Tiệp nhớ ra.

“Xưng hô này rất đặc biệt, chỉ là nếu có thể để cho tiểu thư nhớ, cũng coi như là một chuyện tốt.” Khóe miệng người đàn ông đeo kính hơi cứng lại, không ngờ anh phong lưu phóng khoáng, hôm nay lại bị một người đẹp khoác cho một cái biệt danh tục không thể chịu nổi.

“Lần trước gặp tôi còn cảm thấy chúng ta rất có duyên, linh cảm của tôi vẫn luôn không tệ, cô xem, đây không phải là linh nghiệm sao?” Người đàn ông đeo kính cười nói, ánh mắt vẫn sáng chói như cũ.

Tiêu Tiệp cười cười, không lên tiếng, biết anh sẽ nói tiếp.

“Khụ, tôi vẫn hi vọng tiểu thư có thể suy nghĩ một chút, về lời đề nghị lần trước.” Người đàn ông đeo kính nói.

Tiêu Tiệp vừa định nói, điện thoại trong túi lại vang lên: “Xin lỗi, tôi nhận điện thoại một chút.”

Cô vừa mới bắt máy, đã nghe thấy giọng nói nôn nóng của Yên Nhiên, hỏi cô ở đâu, mau ra ngoài gặp cô ấy.

Cô hơi nhìn người đàn ông đeo kính xin lỗi, nói: “Cảm ơn anh, nhưng câu trả lời của tôi vẫn như trước, tạm biệt!”

Nhìn bóng dáng xinh đẹp kia biến mất, người đàn ông đeo kính tiếc hận thở dài, cũng xoay người đi vào trong tiệc rượu, đi đến một chỗ yên tĩnh.

“Lại đi nơi nào phong lưu?”

Vừa vào bàn, đã bị người trêu trọc.

“Không phải thế, nhưng mà, tôi vừa thấy mộ cô gái xinh đẹp như hoa, khí chất đó và tướng mạo, vô cùng phù hợp tiêu chuẩn của Túy Hồng Trần chúng ta, đáng tiếc người ta không đồng ý!” Người đàn ông đeo kính nhìn anh em mộ cái, lại tiếc nuối thở dài.

“Ơ, Âu Minh, cậu gặp được không, người luôn phong lưu phóng khoáng, bây giờ cũng có lúc bị người khác vứt bỏ. Tôi thật muốn gặp vị mỹ nữ kia một lần, thế mà lại không bị cậu thu vào màn trướng.” Tả Huyền Dạ rêu đùa nói.

Khóe miệng Tịch Âu Minh kéo lên, lạnh nhạt nhấp một ngụm rượu, cũng nói: “Cậu ít đi gieo họa cho phụ nữ đàng hoàng thôi, chỗ kia của cậu, phụ nữ nào dám vào?”

“Xem các cậu nói kìa! Chỗ mình thì sao? Chỗ ăn chơi cao cấp nhất của thành phố A! Có giỏi thì sau này các cậu cũng đừng đến!” Kim Huyền không phúc phản bác lại ngay, bọn họ không phải cũng thường xuyên ra vào chỗ cậu, còn dám cười nhạo!

“Em cũng rất tò mò chỗ ăn chơi của Kim tiên sinh, hôm nào cũng muốn đi xem thử.” Kiều Đại Tâm ngồi cạnh Tịch Âu Minh cũng tò mò nói. Hôm nay cô vì bữa tiệc này mà đặc biệt may một bộ lễ phục, vì cùng Tịch Âu Minh tham gia tiệc rượu, làm bạn cặp của anh.

“Hồ đồ! Nơi đó không thích hợp với em!” Tịch Âu Minh thấp giọng khiển trách, thái độ giống như một người anh nghiêm túc phê bình em gái tinh nghịch.

Vẻ mặt Kiều Đại Tâm tối sầm lại, ánh mắt trầm xuống. Cô đã rất cố gắng ăn mặc để trở thành một người phụ nữ trưởng thành, vì sao anh Tịch lại không nhìn thấy chứ?

Tiêu Tiệp ở trong đám người qua lại, làm thế nào cũng không thấy Yên Nhiên, lại bị vài người ngăn lại.

“Ôi, đây là tiểu thư nhà nào? Lớn lên xinh đẹp như thế, so với mấy ngôi sao người mẫu còn đẹp hơn!”

Một giọng nói trêu đùa vang lên bên tai, Tiêu Tiệp ngẩng đầu lên, đã thấy mấy người mặc quần áo chỉnh tề, đang đứng trước mặt mình. Mà người vừa nói chuyện ánh mắt đang tùy ý di chuyển trên người cô.

Tiêu Tiệp không muốn để ý đến, loại tiệc rượu này, có nhiều loại thiếu gia trêu đùa phụ nữ, cô định vòng qua bọn họ để đi tìm Yên Nhiên.

Nhưng mà những người đó lại không bỏ qua cho cô, tiếp tục cản đường đi của cô.

“Tiểu thư, cần gì phải đi vội như thế, bồi mấy anh uông một ly đi!”

“Đúng vậy, em biết đây là ai không? Đây là Cảnh Thiên mới trở về từ Anh, biết Cảnh Thiên là ai không? Đó là anh em tốt của anh! Biết bạn thân của cậu ấy là ai không? Anh ta là...”

Người này nói chuyện lộn xộn, xem ra là say rồi.

“Tôi không biết các anh là ai, đối với thân thế của các anh cũng không có hứng thú, cũng không có tâm tình uống rượu với các anh, tôi còn có việc, cảm phiền cho đi qua!” Tiêu Tiệp hơi tức giận, mấy người con nhà giàu đúng là tự cho mình là đúng, nghĩ rằng tất cả phụ nữ đều cúi đầu trước bọn họ chắc.

“Cũng không thể nói như vậy, nếu đã gặp, thì đó là duyên phận, dù thế nào cũng phải uống một ly, coi như cho mặt mũi, có đúng hay không?” Người được gọi là Cảnh Thiên này cuối cùng cũng nói.

Hôm nay anh vừa về nước, còn chưa về nhà báo tin. Đã bị bạn gọi đến tiệc rượu, vốn tưởng rằng không có gì đặc biệt, sau khi thấy cô gái này, cuối cùng anh cũng cảm thấy, đến đây lần này, đúng là đáng!

Không biết vì sao, Tiêu Tiệp nhìn người gọi là Cảnh Thiên này, cảm thấy rất quen thuộc, cô biết không thể không cho người ta mặt mũi, vì vậy nói: “Tôi kính mọi người một ly, uống xong ly này tôi phải rời đi, tôi còn co việc.”

“Được được được, uống một ly cũng được!” Mấy người đàn ông lập tức ồn ào nói, có người đưa lên một ly rượu.

Tiêu Tiệp không chút do dự nhận lấy, uống một ngụm. Cô không để ý, lúc cô uống có người lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Tiêu Tiệp uống xong rời đi ngay, nhưng bọn họ lại không buông tha cho cô: “Gấp cái gì, uống một ly nữa đi!”

Nói không giữ lời, Tiêu Tiệp lười để ý mặt mũi của bọn họ, không muốn dây dưa với bọn họ nữa, muốn rời đi, chỉ là lần này lại không thể di chuyển được nữa.

Bởi vì bỗng nhiên cô cảm thấy choáng váng đầu, trong lòng có một luồng nhiệt lưu động, nóng như lửa.

“Sao thế? Sắc mặt khó nhìn như thế? Anh đến đỡ em.” Tên Cảnh Thiên kia thừa cơ ôm eo Tiêu Tiệp, người đẹp trong ngực, mùi thơm xông vào mũi!

Người Tiêu Tiệp mềm nhũn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.