Chương trước
Chương sau
Bỗng nhiên, anh ném cô lên giường, lực giống như lần trước. Sau đó lập tức áp sát lên, quỳ hai bên người cô, kéo hai tay cô lên đỉnh đầu.

Ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm giống như nhìn con mồi, cô chống lại anh, một cỗ khí lạnh từ trong lòng toát ra,lần thống khổ trước vẫn còn in sâu trong đầu cô.

Cô nhịn không được run rẩy nói: “Âu Minh... Không muốn... Đừng mà cầu xin anh.”

Tịch Âu Minh không nói lời nào, ánh mắt sáng quắc vẫn nhìn cô. Qua mấy phút, lại giống như không cầm cự nổi, anh áp lên người cô, tất cả sức nặng đều đè lên người cô. Tiêu Tiệp vừa định ngọ ngoạy, nhưng lại phát hiện anh không có động tác gì nữa.

Hô hấp của anh phả vào tai cô, cô biết anh nghe thấy.

“Hôm nay em không nói với anh... Là vì sợ anh hiểu lầm, em gặp cậu ấy chỉ để nói rõ mọi chuyện, không có ý gì khác, Âu Minh... Anh đang tức giận sao?”

Hồi lâu, cũng không thấy tiếng đáp lại, anh không trả lời cô, vẫn lạnh lùng không nhúc nhích nằm trên người cô, giống như đã ngủ vậy.

“Âu Minh? Âu Minh?” Lay thế nào cũng đều vô dụng, đúng là ngủ rồi sao?

Khó khăn lắm mới đẩy anh ra được, lại phát hiện anh đúng là đã ngủ rồi. Giữa hai hàng lông mày lộ vẻ mệt mỏi, mà bình thường rất khó phát hiện, lúc ngủ giống như một đứa bé vậy không có chút phòng bị nào. Trong lòng Tiêu Tiệp thầm cảm thấy đau đớn.

Chắc là anh rất mệt mỏi? Quản lý một công ty lớn như thế, mỗi ngày còn phải đi xã giao nhiều lần, lúc cần thiết còn phải uống rượu. Vất vả như thế, không phải là vì cái nhà này sao? Cô không nhịn được hôn lên mặt anh một cái, hô hấp của anh cứ như thế truyền thẳng vào trong mũi cô.

Bỗng nhiên anh không thoải mái hơi cử động người, cái tay không an phận kéo cà vạt xuống, giống như vật này làm cho anh không thoải mái. Tiêu Tiệp hiểu lập tức tháo cà vạt ra cho anh. Lúc này anh mới thoải mái ngủ.

Người này, còn chưa tắm rửa, đã đi ngủ, nếu như không có cô, thì anh thế nào đây?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, ngay cả cô cũng giật mình. Nếu như không có cô, anh sẽ như thế nào? Rốt cuộc từ lúc nào, cô đã dần coi mình cùng cái nhà này, và người này hòa làm một?

Nếu như không có cô, tối hôm nay anh không thể tắm, không thể thoải mái ngủ. Cứ để bẩn như thế nằm trên giường, không thoải mái ngủ đến sáng hôm sau.

Sau này có cô, anh có thể tắm như thường, sau đó thoải mái ngủ đến sáng hôm sau.

Cảm giác này, hình như rất tốt.

Tiêu Tiệp vừa định đứng dậy, đã bị Tịch Âu Minh vẫn còn đang ngủ trong tiềm thức ôm vào lòng, dù cô giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được. Thường nói người người đang ngủ say trong tiềm thức thường thiếu cảm giác an toàn, người cao quý như anh, cũng như thế sao?

Nắng sớm xuyên qua khe hở rèm cửa sổ, chiếu rải rác vào trong phòng, ánh sáng chiếu vào giường, làm người nào đó hơi nhíu mày, giống như không thích ứng đực với ánh sáng đột nhiên chiếu vào này.

Lúc Tịch Âu Minh tỉnh dậy, trên giường chỉ còn một mình anh. Anh xoa xoa chân mày cảm thấy có chút nhức đầu, hôm qua uống nhiều rượu, hợp tác với mấy thương nhân nơi khác, rất gian xảo, lúc trước đã thỏa thuận xong xuôi rồi, nhưng lúc đến nơi làm thế nào cũng không chịu ký hợp đồng, trong lời nói lộ ra ý là kiếm được quá ít tiền.

Kết quả hai bên vẫn giằng co, sau đó không biết ai đề nghị ra, nói so tửu lượng, nếu như bên nào say trước, thì phải nhường năm điểm. Đúng là lòng tham không đáy, cho rằng năm điểm là nhỏ sao?

Có lẽ do trên thương có lời đồn tửu lượng anh không tốt, vì thế nên dù tham gia hoạt động gì, anh đều không dính một gọt rượu nào. Cho nên, mới có rằng uống rượu thắng anh là chuyện rất dễ dàng.

Nhưng mà, không uống rượu không có nghĩa là không thể uống. Ngược lại, anh là người ngàn chén không say.

Từ nhỏ cha đã bồi dưỡng anh thành người thừa kế. Vừa đầy tháng đã dùng đũa chấm rượu cho anh nếm thử, nghe mẹ nói lúc đầu anh không thích, khuôn mặt nhíu lại.

Nhưng mà sau đó, dần dần vượt khỏi giới hạn khổ não.

Tửu lượng của anh được bồi dưỡng từ nhỏ, sau khi lớn lên, trừ trường hợp bất đắc dĩ, nếu không anh sẽ không dễ dàng uống rượu. Thứ này uống nhiều làm tổn hại sức khỏe, lúc nên ra tay mới ra tay, đây là chân lý cha nói cho anh.

Kết quả người hai bên đều say hết chỉ còn anh và lão tổng của đối phương, chỉ là uống thêm không đến mấy chén nữa, đối phương cũng không chịu được phải chịu thua ngoan ngoãn ký hợp đồng.

Sau đó trợ lý lái xe đưa anh về nhà, anh chỉ nhớ là sau khi về nhà không thấy vợ mình, trong lòng rất khó chịu. Nghĩ đến ban ngày thấy cô và cái người luôn “dòm ngó” cô cùng nhau ăn cơm, trong lòng anh lại khó chịu.

Uống rượu, phần lớn cũng vì giải sầu.

Sau khi về phòng, không lâu sau cô cũng về nhà, dù không nhìn thấy cô, nhưng nghe thấy tiếng bước chân kia cũng biết là cô. Vốn nghĩ muốn trừng phạt cô thật tốt, hỏi cô vì sao phải gạt anh đi gặp người kia, sau đó, sau đó xảy ra chuyện gì?

Đúng lúc ngẩng lên lại phát hiện mình đang mặc bộ quần áo ngủ sạch sẽ, ai đã giúp anh thay quần áo, còn giúp anh lau người? Là cô sao?

Trong lúc đang suy nghĩ cửa phòng mở ra, một bóng người xinh đẹp xuất hiện ở cửa.

Lúc sáng khi Tiêu Tiệp rời giường, thấy người bên cạnh vẫn còn ngủ rất say, chân mày giãn ra. Hình như từ trước đến nay chưa từng thấy bộ dạng này của anh, cho dù là ngủ, cũng đẹp như thế.

Mặt cô đỏ ửng lên, nghĩ đến hôm qua anh uống nhiều rượu, sáng nay nhất định sẽ rất đau đầu, cho nên cô xuống nhà nấu cho anh canh giải rượu.

Vừa mới bưng lên đã thấy anh thức dậy, đang nhìn cô chằm chằm, đôi mắt sâu như biển. Cô hơi đỏ mặt đi đến nói: “Uống ít canh giải rượu, hôm qua anh uống nhiều rượu quá.”

Tưởng anh sẽ không uống, vì hình như tối qua anh rất tức giận, vậy mà anh rất biết điều uống ngay, một giọt cũng không để lại. Sau khi uống xong còn xoa mi tâm, có chút trẻ con e hèm nói: “Ôi, hơi đau đầu!”

Qủa nhiên Tiêu Tiệp lại gần, giơ bàn tay non mềm ra, lập tức xoa bóp huyệt thái dương cho anh, nghe nói làm như thế có thể giảm bớt: “Thế nào, vẫn rất khó chịu sao?”

Khóe miệng Tịch Âu Minh hơi kéo lên, nhắm hai mắt, vẻ mặt đầy hưởng thụ: “Ừ, đỡ hơn nhiều...”

“Sau này, vẫn nên uống ít một chút, uống rượu nhiều đối với thân thể không tốt.” Tiêu Tiệp không nhịn được ân cần dạy bảo, tiền dĩ nhiên là quan trọng, nhưng mà so với mạng sống, thì lại nhỏ bé hơn nhiều.

Tịch Âu Minh vì một màn hôm qua mà mất hứng, nhưng vào buổi sáng ấm áp như lúc này đã sớm quên hết không còn một mảnh.

Bây giờ lại nghe thấy những lời quan tâm của cô, thì một cô vợ bé nhỏ, hiếm khi thấy anh nghe lời như vậy: “Được, sau này đều nghe theo em.”

Tiêu Tiệp dừng tay lại một lát, sau đó lại bắt đầu dịu dàng xoa bóp, cô không nói gì, nhưng mà, khóe miệng không nhịn được hơi nhếch lên. Nếu mà, bọn họ mãi mãi như thế này thì tốt biết bao...

Dần dần cô từ sau lưng ôm lấy anh, lúc đầu anh hơi ngẩn ra, sau đó lấy tay đặt lên tay nhỏ bé ở trên bụng.

Không có nghi ngờ, không có oán giận, mãi mãi như thế này, sống yên lặng trong hạnh phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.