1.
Lúc có người tìm đến tôi, nói tôi có thể tiếp tục đi học, tôi vừa cho thuốc diệt cỏ vào trong tô.
Năm đó tôi chín tuổi.
Từ nhỏ đã không bố không mẹ, bố mẹ nuôi cũng không trở về sau một lần lên núi.
Người phụ nữ kia mặc bộ đồ âu trắng tinh, mang đôi giày thể thao hoàn toàn trật rơ đi vào cánh cửa thủng nát không thể tả của nhà tôi.
Bà ấy cầm lấy cái tô của tôi, hắt đồ trong tô ra khoảng đất trống bên ngoài căn nhà, “Tôi đến giúp em tiếp tục đi học, sau này tôi là người trả hết tất cả chi phí của em.”. Cập 𝐧hật tr𝙪𝙮ệ𝐧 𝐧ha𝐧h tại ( T rUmtr𝙪𝙮ệ𝐧.V𝐧 )
Lời này chẳng khác nào một tên bịp bợm nói ra, bởi vì không ai có thể tin trên trời sẽ rơi xuống miếng bánh lớn như vậy.
Thế nhưng bà ấy không phải.
Từ sau ngày hôm đó, bà ấy hiếm khi đến tìm tôi.
Nhưng tôi thật sự bắt đầu đi học.
Toàn bộ chi phí sinh hoạt thường ngày và chi phí đi học của tôi đều do bà ấy chi trả.
Một năm sau, bà ấy nói với tôi bà ấy đã sinh một cô công chúa, lấy tên Dư Mộc, bà ấy hy vọng cô bé có thể như xanh um và tốt tươi như cây đại thụ cao chọc trời khắp núi kia.
Tôi cũng hy vọng vậy.
Loáng một cái tôi đã trưởng thành, thi đậu đại học, tôi tới thành phố của bà ấy.
Tôi mới biết hóa ra bà ấy là chủ tịch của một công ty, có tính tình quả quyết độc đoán, cũng gây thù chuốc oán không ít.
Chuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tam-vi-moc/484180/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.