15.
Người của Cách Điệu đến tìm tôi.
Cách đây không lâu, nghe nói mới đổi chủ tịch, tân chủ tịch là một người sấm rền gió cuốn.
Mà vị tân chủ tịch này đang ngồi đối diện với tôi.
Trên người tân chủ tịch là bộ đồ âu cắt may khéo léo, gương mặt được chăm sóc tốt, khiến người khác không thể nhìn ra ông ấy bao nhiêu tuổi, song tôi biết.
“Chú Bạch.” Tôi lễ phép gọi ông ấy một tiếng.
Lúc mẹ còn sống, tôi từng gặp ông ấy mấy lần.
Ông ấy rất tốt với tôi, với mẹ tôi càng tốt hơn.
Nhưng sau khi mẹ qua đời, tôi chưa từng gặp ông ấy.
Không ngờ ông ấy đã thành tân chủ tịch của Cách Điệu.
Chú Bạch gật gật đầu, nhìn tôi nở nụ cười, “Mộc Mộc đã lớn như vậy rồi, càng ngày càng giống mẹ cháu.”
Tôi không thích người khác nói như vậy, luôn cảm thấy như thể tất cả mọi người đều đang tìm bóng dáng của mẹ trên người tôi.
“Chú Bạch trái lại không thay đổi chút nào.”
Chú Bạch thở dài, ánh mắt nhìn tôi không có tiêu cự.
Tôi biết, ông ấy đang nhìn mẹ của ngày xưa thông qua tôi.
“Chú đã mua lại nhà của mẹ con cháu rồi.” Ông ấy giống như bậc trưởng bối tôi đã lâu không gặp, trong giọng nói ngập tràn điềm đạm dễ gần, “Nếu cháu muốn về ở, bất cứ lúc nào cũng có thể về.”
Tôi lắc lắc đầu, “Không cần nữa.”
Trước kia cũng từng nghĩ phải quay về nhà của mình, nhưng khi đó ngay cả ăn uống đơn giản cũng cần Tịch Nghiệp phải bạt mạng kiếm tiền; bây giờ chỉ hy vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tam-vi-moc/484179/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.