7.
Tôi nhìn Cổ Mộ Nhất ngồi xuống bên cạnh Tịch Nghiệp cười cười nói nói, hai tay đặt bên hông nắm thành quyền.
“Dư Mộc, cô làm cái gì đó?” Đạo diễn hô cắt, “Cô là đi gặp người yêu lâu ngày không gặp, chứ không phải đi giết người.”
Lời này vừa thốt ra, bầu không khí thoắt chùng xuống.
Lâm Thanh Vũ đang diễn với tôi chợt cười xòa nói: “Có thể là tôi ăn chùa cô ấy một bữa cơm nên cô ấy không phục.”
Lúng túng của vừa rồi lập tức tan không còn chút bóng.
Tôi nhìn Lâm Thanh Vũ nở cụ cười cảm kích, quyết định tạm thời coi nhẹ Tịch Nghiệp.
Mặc dù khả năng diễn xuất của tôi không thể so sánh với Tịch Nghiệp nhưng thành tích ở trường đại học luôn đứng đầu, bằng không cũng không được người đại diện của Tinh Đảo liếc mắt liền chấm.
Vì vậy đạo diễn cũng xem như khá hài lòng với người mới như tôi, mấy ngày sau thái độ ông ấy dành cho tôi rõ ràng đã tốt lên.
Chỉ là chúng tôi ở trong đoàn quay phim không ngừng không nghỉ, bên ngoài lại dấy lên một trận phong ba điên khùng từ lâu.
Đợi đến khi chúng tôi phát hiện ra, thì mấy chữ “Tịch Nghiệp từng bị bao nuôi” này đã leo lên hot search suốt cả buổi sáng.
Nên đến vẫn đã đến.
Dĩ nhiên tôi cũng chẳng khá khẩm hơn chỗ nào.
Gương mặt giống mẹ năm phần này của tôi chính là minh chứng hùng hồn nhất.
Mấy bức ảnh nhòe đến mẹ ruột cũng nhận không ra trên Weibo vẫn bị người ta nhận ra đó là Tịch Nghiệp và mẹ tôi.
Bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-tam-vi-moc/484175/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.