Hai tay nàng bị tay ysiết chặt. Xương cổ tay dường như đã vỡ vụn. Ánh mắt y tối tăm nhưnghiện rõ hình bóng nàng. Y chợt buông tay, lạnh lùng gọi: “Lý Đức Toàn!”
Lý Đức Toàn đi vào dập đầu, nói nhỏ: “Có nô tài.”
Hoàng đế khẽ hất mặt, Lý Đức Toàn hiểu ý, hắn khẽ vỗ tay. Tất cả cung nữ,thái giám ở ngoài noãn các đều nhanh chóng lui hết xuống. Lý Đức Toàncũng buông thõng tay rồi dần lui về sau. Hoàng đế lại gọi hắn, giọng vẫn thản nhiên: “Đem đến đây!”
Lý Đức Toàn thấy không thể lờ đi được, đành đem đôi bạch ngọc và chiếc khăn tới, lại dập đầu, lúc này mới lui ra ngoài noãn các.
“Choang” một tiếng, đôi bạch ngọc bị ném đến trước mặt nàng vỡ thành bốn, nămmảnh. Chiếc khăn kia là lụa mỏng, vốn nhẹ nên chầm chậm rơi xuống đất.Ánh mắt Hoàng đế dường như có chút lạnh lẽo. “Trẫm đối đãi với nàng bằng tấm lòng chân thành, vậy mà nàng lại đối với trẫm như thế này!”
Bấy giờ nàng mới trấn tĩnh lại, khẽ đáp: “Lâm Lang không hiểu.”
Hoàng đế nói: “Nàng một mực cầu xin cho cung nữ, thảo nào nàng ta không chịukhai ra nàng. Tuy vật chứng đầy đủ nhưng đến nay vẫn không chịu nhận tội là thay nàng đưa đồ!”
Lâm Lang nhìn thấy chiếc khăn kia thìtrong lòng hoảng loạn. “Chiếc khăn này đúng là của Lâm Lang, nhưng LâmLang không hề nhờ tỷ ấy chuyển cho người nào cả. Còn về đôi bạch ngọcnày thì Lâm Lang chưa nhìn thấy bao giờ. Tuy Lâm Lang ngu dốt nhưngtuyệt đối không dám phạm phép tắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-mich/1908733/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.