Mọi người yên tâm đi, chỉ cần chúng ta vẫn còn một miếng ăn thì sẽ không để mọi người húp cháo.
Tổ mẫu, người nói có phải không?”“Đó là lẽ đương nhiên, Hoa gia như cây liền cành, giờ đây xảy ra chuyện như vậy tất nhiên nên giúp đỡ lẫn nhau hơn, đừng để người ta nói Hoa gia ta không còn nam nhân chống đỡ, ngay cả mặt mũi cũng mất theo.
Hôm nay mọi người đều không dễ chịu, ta cũng không giữ các người nữa, trở về nghỉ ngơi trấn an người nhà đi.
Ta không khóc, Chỉ Nhi, nương không khóc, con không cần lo lắng cho ta, chỉ cần đi làm việc của con là được, ta sẽ không gây rối thêm.”“Đây không gọi là gây rối, là để con yên tâm.
Có chuyện vẫn phải nói với con, đừng nín nhịn ở trong lòng.”Đại phu nhân sờ nữ nhi của mình, tuy rằng nàng đang cười nhưng khuôn mặt mệt mỏi khó che giấu được.
Đây vẫn chỉ là bắt đầu, sau này không biết sẽ còn như thế nào, còn cả chuyện hôn sự của nàng…Đặt chuyện này xuống đáy lòng, đại phu nhân nắm chặt lấy tay của nàng: “Trở về phòng đi, nghỉ ngơi thật tốt.
Niệm Thu, xoa bóp cho tiểu thư các ngươi một chút, nếu không ngày mai sợ là sẽ dau khắp người.”“Vâng, phu nhân.”“Vậy nữ nhi về phòng đây, bữa tối người ít nhiều gì cũng ăn một chút, sức khoẻ là quan trọng.”“Nương biết rồi, nhanh đi đi.”Hoa Chỉ đi vào viện của mình được vài bước bỗng nhớ đến Tứ thẩm đang mang thai, không biết có bao nhiêu lo lắng, chỉ đành rẽ hướng, nàng phải xứng đáng với giao phó của Tứ thúc.Niệm Thu đau lòng tiểu thư bận rộn cả ngày, ngay cả nước cũng không có thời gian để uống.
Nàng muốn nói gì đó, miếng hé ra nhưng rốt cuộc vẫn đóng chặt lại.
Tiểu thư nhà nàng hiện tại là đương gia, phải lo cho đại cục.Tứ phu nhân của Hoa gia xuất thân từ Ngô gia ở trong kinh thành, khuê danh Hải Đường, mặt mày tròn trịa tướng phúc hậu, phụ thân là Ngô Chân, Thiếu Khanh của Đại Lí viện.
Tuy kém hơn Hoa gia một chút, nhưng gia thế cũng không tệ, tất nhiên giáo dưỡng cũng tốt, nếu không cũng sẽ không lọt được vào trong mắt của lão phu nhân.Tuy rằng Hoa Bình Dương phong lưu nhưng đối xử với phu nhân của mình cũng rất tốt, ở bên ngoài có ăn chơi ra sao cũng không quên chính thê của mình.
Một tháng ít nhất có nửa tháng là nghỉ ngơi ở trong phòng của chính thê, tình cảm phu thê vô cùng tốt.Lúc Hoa Chỉ đến bà đang ép bản thân uống từng ngụm canh, thấy nàng đến vội vàng đặt chén xuống muốn đứng dậy, hai người tuổi tác cũng tương đương nhau, cộng thêm việc phu quân rất yêu thương người chất nữ này, bà yêu ai yêu cả đường đi lối về, hai người trước giờ có quan hệ rất tốt.Hoa Chỉ đi nhanh hai bước đỡ người ngồi xuống: “Sức khoẻ thế nào rồi? Bụng có không thoải mái ở đâu không?”“Đều ổn, hài tử thương ta, rất an ổn.” Ánh mắt của Tứ phu nhân chăm chăm nhìn nàng: “Tứ thúc của con…thế nào?”“Người yên tâm, dựa vào bản lãnh của Tứ thúc, sẽ thích ứng nhanh hơn bất cứ ai của Hoa gia.” Hoa Chỉ cười khổ: “Bên trên có phụ thân tuổi tác đã cao, huynh trưởng không hiểu chuyện vặt, bên dưới có vãn bối chưa từng chịu cực khổ, ông ấy không dám không tốt.”Ngô Thị tất nhiên là tin tưởng phu quân nhà mình, nếu không phải Hoa gia có hai Hàn Lâm, còn một người Tế Tửu Quốc Tử Giám quá nổi bật, dựa vào bản lãnh của phu quân bà chức quan nào mà làm không được.Nắm lấy tay Hoa Chỉ, Ngô Thị khẽ siết: “Một nhà này đều phải dựa vào con cả.”“Người nhà của mình tất nhiên phải bảo vệ thật tốt.
Tứ thẩm, người đừng suy nghĩ gì cả, mỗi ngày ăn uống ngon lành, may chút y phục, dưỡng sức khoẻ đợi hài tử ra đời là được.
Hoa gia không sụp đổ được.”Nàng ăn chút đồ ăn cùng Tứ thẩm, lúc rời đi trời đã tối, nghĩ đến một ngày dài đằng đẵng này, đáy lòng Hoa Chỉ khẽ thở dài.
Trên đời không có chuyện tốt lành nào là miễn phí, hưởng được phúc phận của Hoa gia mười lăm năm, đến lúc nàng phải báo đáp rồi.Nhưng bây giờ nàng chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]