Hoa Bình Vũ vỗ về cánh tay của con gái: "Chỉ nhi, con ...chịu khổ rồi."Hoa Chỉ lắc đầu: "Thân là người nhà họ Hoa, nếu đã hưởng được phú quý, thì cũng có phải gánh được trách nhiệm.
Cha, người phải chú trọng đến sức khỏe, chăm sóc tốt cho tổ phụ.
Nếu có chuyện cần ra mặt, thì cứ để Tứ thúc làm, thúc ấy biết phải làm thế nào.
""Đừng lo, ta không cậy mạnh."Hoa Chỉ lại nhìn Tứ thúc: "Tứ thúc, phải làm phiền rồi."Hoa Bình Dương vẫn luôn thân thiết với đứa cháu gái chỉ cách hắn chín tuổi này, thu lại nụ cười vui vẻ thường ngày: "Ngươi không cần lo lắng, Tứ thẩm ngươi đang mang thai, ngươi ngày thường cũng giúp đỡ nhiều chút.""Người từ trước đến nay cùng nhau gặp hoạn nạn, rồi sau này cũng sẽ tốt lên."“Con từ trước đến nay đều nhìn rõ sự việc hơn người thường.” Hoa Bình Dương cười: “Trang viên bên ngoài thành đã bị phong tỏa chưa?”"Trước mắt con chỉ biết căn nhà ở Nam Thành không bị phong tỏa.""Vậy bên ngoài thành cũng sẽ không phong tỏa.
Có thời gian thì đến đó xem thử, ta mỗi năm đều đến đó bới rễ cây đại hòe.”Hoa Chỉ trong nháy mắt nhớ đến rất nhiều, rồi gật đầu đồng ý, nói chuyện vài câu với mấy người đệ đệ.
Thấy mấy người đằng kia đã ăn xong thứ nên bỏ vào túi cũng đã bỏ, Hoa Chỉ không nhiều lời, quỳ trước mặt trưởng bối bái biệt: “Chỉ mong được thượng lộ bình an, tổ phụ đã từng dạy con, rừng còn xanh, sợ gì không củi đốt.”Hoa Ngật Chính dựa người dậy: "Chút chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-hoa-chi/3495645/chuong-6.html