Thanh Tư Phong từ trong mộng mông lung mở mắt, cổ họng khô khốc khiến cô cảm thấy như thiêu đốt.
Chống người ngồi dậy nhìn quanh căn phòng lạ lẫm, trong đầu là một mảnh hỗn loạn không cách nào nắm bắt được.
Tại sao mình lại ở đây? Đây là đâu?
Nhìn xuống bộ đồ ngủ mình đang mặc, càng làm cô hoang mang.
Lam Vũ Đình cầm theo một bát cháo đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Thanh Tư Phong giật mình nhìn phía nàng.
Đến gần đưa tay sờ sờ trán cô, sau đó nắm sườn mặt cô cười cười: "Ừm, không còn sốt nữa, Tư Phong cảm thấy thân thể thế nào rồi?"
Thanh Tư Phong bối rối nghiêng mặt sang chỗ khác, giọng có chút vô lực khàn khàn: "Ân, không sao" dừng một chút nhìn Lam Vũ Đình: "Vũ Đình, sao em lại ở đây?"
Cô nhớ mang máng là buổi chiều cùng Lam Vũ Đình đi ngắm hoàng hôn, sau đó bị mắc mưa, lúc ấy đầu cô đau vô cùng, cả người hư hư thực thực cõng Lam Vũ Đình về biệt thự.
Sau đó cái gì cũng không nhớ.
Nhưng hình như, trong màn mưa ấy, tiếng gọi mềm nhẹ cùng xúc cảm ấm áp bên tai luôn ẩn hiện trong tâm trí cô.
Nghe tiếng Lam Vũ Đình dịu dàng bên cạnh làm cô hồi thần lại: "Tư Phong hôm qua mắc mưa nên sốt một đêm, em làm chị lo lắng muốn chết, giờ có đói bụng không? Chị có mang cháo cho em, mau ăn còn nóng".
Nói rồi nàng cầm muỗng cháo đưa tới bên miệng cô.
Thanh Tư Phong mặt đỏ tới mang tai ấp úng muốn cầm muỗng cháo: "Không...không cần...em có thể tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-duong-vo-han-hao/243853/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.