Mộ Dung Nghi ngồi trên giường Tứ ca, tay ôm lấy chân, úp mặt vào gối, thi thoảng nhịn không được lại ngóc đầu nhìn, đáng tiếc là Tứ ca Đinh Hiên của nó vẫn chăm chú vào quyển sách trên tay không biết mệt mỏi là gì.
“Tứ ca, sách hay tới vậy à?” Mộ Dung Nghi rốt cục cũng không thể im lặng được nữa.
“Đệ nghe câu “biển học vô bờ” chưa?” Đinh Hiên cười, sang trang.
Mộ Dung Nghi từ trên giường lết xuống, thoắt cái giật mất quyển sách trong tay Đinh Hiên, rung đùi đắc ý, nói: “Biển học vô bờ—— Quay đầu còn kịp——”
Đinh Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Nói đi, chuyện gì?”
“Hì hì,” Mộ Dung Nghi vuốt vuốt mũi, “Cái này…. Tứ ca, huynh nghĩ Lục ca là người thế nào?”
“Người thế nào cái gì?” Đinh Hiên nhìn đôi mắt trong trẻo của Mộ Dung Nghi, nhấp một ngụm trà.
“Là… Là đệ đã cố gắng hết sức cũng không thể hiểu được huynh ấy… Đôi khi đáng ghét đến mức làm cho người ta muốn chém một phát chết luôn,” Mộ Dung Nghi làm bộ tay cầm dao, “Tuy nhiên có đôi lúc, huynh ấy lại rất dịu dàng, nhưng lại chẳng biết được sự dịu dàng đó, có thật hay không.”
Đinh Hiên nhìn Cửu đệ đang khổ tâm suy nghĩ, cười nhạt: “Tiểu Cửu à, Phi Dật là một người phức tạp, phức tạp đến mức không ai hiểu nổi; nhưng cũng là một người đơn giản, đơn giản như một đứa trẻ vậy, cố chấp không gì bằng với thứ mình thật lòng thích, thà nắm chặt trong tay, chứ không nguyện buông lỏng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-chieu-hue-phuong-dien/3195873/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.