Một lúc sau, Mộ Dung Nghi nhìn phần lông vũ ở đầu mũi tên hãy còn rung lên, thảng thốt, nó xoay sang Phi Dật đang mỉm cười tựa trích tiên hỏi: “Đệ… bắn trúng rồi?”
“Đúng rồi.” Phi Dật bước trở về bàn, tiếp tục uống rượu, ngón trỏ vẽ một vòng tròn trong không khí, ý bảo nó tiếp tục luyện tập.
Buổi trưa, có vài người bắt đầu dựng lều trướng ở thao trường, Mộ Dung Phi Dật môi vừa ngậm ý cười, vừa nhìn Mộ Dung Nghi mồ hôi đầm đìa giữa mặt trời ban trưa. Vì quá nóng, Mộ Dung Nghi trên người chỉ còn lại độc nhất một tấm áo lót trắng tinh, mà cũng vừa khéo, chiếc áo ướt rượt mồ hôi lại dính sát cơ thể, rất khó chịu.
Nhìn từ phía của Mộ Dung Nghi, hắn có thể thấy vai, đường cong của eo, thậm chí điểm điểm nổi lên trên lồng ngực đang nghiêng nghiêng kia nữa, trong một khoảnh khắc, cổ họng Phi Dật có chút ngẹn, trước mắt đã không còn là đứa nhóc 12 tuổi mới vào cung ngày ấy rồi.
“Tiểu hà tử!” Phi Dật cười gọi.
Mộ Dung Nghi vô thức quay đầu lại, nhìn nụ cười ẩn chứa sự âu yếm, không kềm được mà đắm say.
“Lại đây, ăn chút gì đi, đợi đỡ nắng rồi hãy luyện tiếp!”
Mộ Dung Nghi nghe xong, giống như tử tù vừa nghe tin ân xá, cắm đầu chạy như điên lại, sau đó là hình tượng nó ngồi bên bàn ăn, gặm điểm tâm, ú a ú ớ: “Huynh tại sao lại gọi đệ là ‘Tiểu hà tử’ vậy!”
Còn chưa trả lời, Mộ Dung Phi Dật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-chieu-hue-phuong-dien/3195871/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.