Chương trước
Chương sau
Một lúc sau, Mộ Dung Nghi nhìn phần lông vũ ở đầu mũi tên hãy còn rung lên, thảng thốt, nó xoay sang Phi Dật đang mỉm cười tựa trích tiên hỏi: “Đệ… bắn trúng rồi?”

“Đúng rồi.” Phi Dật bước trở về bàn, tiếp tục uống rượu, ngón trỏ vẽ một vòng tròn trong không khí, ý bảo nó tiếp tục luyện tập.

Buổi trưa, có vài người bắt đầu dựng lều trướng ở thao trường, Mộ Dung Phi Dật môi vừa ngậm ý cười, vừa nhìn Mộ Dung Nghi mồ hôi đầm đìa giữa mặt trời ban trưa. Vì quá nóng, Mộ Dung Nghi trên người chỉ còn lại độc nhất một tấm áo lót trắng tinh, mà cũng vừa khéo, chiếc áo ướt rượt mồ hôi lại dính sát cơ thể, rất khó chịu.

Nhìn từ phía của Mộ Dung Nghi, hắn có thể thấy vai, đường cong của eo, thậm chí điểm điểm nổi lên trên lồng ngực đang nghiêng nghiêng kia nữa, trong một khoảnh khắc, cổ họng Phi Dật có chút ngẹn, trước mắt đã không còn là đứa nhóc 12 tuổi mới vào cung ngày ấy rồi.

“Tiểu hà tử!” Phi Dật cười gọi.

Mộ Dung Nghi vô thức quay đầu lại, nhìn nụ cười ẩn chứa sự âu yếm, không kềm được mà đắm say.

“Lại đây, ăn chút gì đi, đợi đỡ nắng rồi hãy luyện tiếp!”

Mộ Dung Nghi nghe xong, giống như tử tù vừa nghe tin ân xá, cắm đầu chạy như điên lại, sau đó là hình tượng nó ngồi bên bàn ăn, gặm điểm tâm, ú a ú ớ: “Huynh tại sao lại gọi đệ là ‘Tiểu hà tử’ vậy!”

Còn chưa trả lời, Mộ Dung Phi Dật đã trùm chiếc khăn ướt lên đầu của nó, chậm rãi lau mồ hôi cho nó, mà Mộ Dung Nghi ngượng ngùng ngẩng đầu, mắt híp lại hưởng thụ, như một con mèo lười được chủ nhân ve vuốt.

“Thay cái này đi.” Mộ Dung Nghi vươn đôi tay thon dài với những ngón tay hoàn mĩ khiến người khác đố kị, sau đó một mảnh áo trắng trùm lên đầu Mộ Dung Nghi.

“Cảm ơn, ơ? Hình như hơi rộng, của ai vậy?” Mộ Dung Nghi vừa thay áo vừa nhìn Phi Dật hất đi chén nước ô mai.

“Của ta, lớn sao? Ai bảo đệ chỉ là một tên tiểu hà tử chứ.”

“Lục ca…” Mộ Dung Nghi nhẹ giọng gọi hắn một tiếng, “Huynh, phải chi huynh cứ đối xử dịu dàng như vậy với đệ hoài thì hay biết mấy?”

Mộ Dung Phi Dật hơi khựng lại, trừng lại ánh mắt rụt rè của Mộ Dung Nghi, nói: “Sao? Được đằng chân thì muốn lân đằng đầu à? Nhà quê không biết điều.”

Vai Mộ Dung Nghi xìu xuống, xong, Lục ca trở về bình thường rồi, lại kêu người ta là “nhà quê”.

Ban đêm, Lộ Ngọc thở dốc liên tục, tuy rằng cậu từ lâu đã biết chủ tử sinh lí mạnh hơn người, nhưng ngày hôm nay, cậu có một loại ảo giác rằng mình rồi sẽ bỏ mạng dưới thân Phi Dật mất.

“Điện hạ… Điện hạ… Xin người…” Lộ Ngọc chỉ cảm thấy hậu đình của mình vẫn cứ bị thứ nóng rực của Lục điện hạ đâm xuyên, tuy rằng Mộ Dung Phi Dật chưa bao giờ là một vị chủ nhân dịu dàng, nhưng kĩ thuật thì thượng thừa, hơn nữa tốt xấu gì bản thân cũng đã được huấn luyện rất lâu, biết cách làm thế nào để có thể tự tìm khoái cảm cho bản thân mình, đáng tiếc, giờ chỉ toàn là đau đớn ngập tràn.

Mặt Mộ Dung Phi Dật không một tia cảm xúc, nhưng Lộ Ngọc lại thấy trong đôi mắt tưởng chừng là đêm đen đó lại có một ngọn lửa, âm thầm bốc cháy. Mộ Dung Phi Dật áp đùi cậu lên vai hắn, nơi riêng tư hoàn toàn bị ép buộc lộ ra, mà đùi đang bị ép lên cao thì đau như xé. Mà Mộ Dung Phi Dật ở giữa hai chân cậu trượt đẩy điên cuồng, Lộ Ngọc có thể cảm nhận rõ ràng âm nang của chủ tử dồn dập đánh vào bẹn đùi mình, mỗi một lần đều nhấp đến điên cuồng, nhấp như chưa bao giờ được nhấp, tựa con thiêu thân mù quáng lao đầu vào lửa.

Sau đó, một mảnh áo trắng được phủ lên mặt mình.

Lộ Ngọc cảm nhận được môi mình qua chiếc áo được chủ tử ngậm lấy, đầu lưỡi ở bên kia tấm vải cùng lưỡi mình dây dưa quấn quit, Lộ Ngọc vui đến không tưởng, vì Phi Dật chưa bao giờ hôn, bất kể là với ai.

Lúc tách nhau ra, Lộ Ngọc nghe được chủ tử của nó khẽ khàng gọi: “Nghi nhi…”

Như là tất cả những khổ đau dằn vặt đều hóa thành sự dịu dàng hư thoát.

Mãi cho đến khi cậu ngất lịm đi, cậu lại cảm giác được dục vọng của chủ tử một lần nữa cương lên, ra vào trong thân thể rã rời mình không mệt mỏi, trong miệng cứ mãi thì thào một cái tên.

Lộ Ngọc tỉnh lại đã là chuyện của ba ngày sau., nghe người hầu kể lại rằng khi được đưa về thì bản thân toàn thân xanh tím, hạ thể máu chảy ròng, xém nữa mất mạnh. Cậu gượng dậy, dùng âm thanh khàn khàn hỏi: “Các ngươi biết người chủ tử sủng ái nhất bây giờ là ai không?”

“Cái đó thì không ai biết được đâu, chủ tử một ngày lại đổi một người.”

“Vậy ngươi có biết ai tên ‘Di nhi’ không?” (*)

“Chữ ‘Di’ chắc không phải là ‘Di’ trong tên của nàng thị thiếp Di Mai chứ, hay là tiểu quan Lộ Di mấy hôm trước đã đem tặng cho Trần thượng thư nhỉ?”

Lộ Ngọc đứng trên giường, vậy rốt cục người khiến cho chủ tử trở nên kì lạ như vậy là ai? Không Phải Di Mai, chủ tử chán ngấy nàng tay rồi mà, càng không phải Lộ Di vừa mới bị tiễn đi kia…

Mười ngày sau, tại thao trường Mộ Dung Phi Dật cùng Mộ Dung Diệp ngồi ở bàn trà, nhìn Mộ Dung Nghi đang giương cung đứng cách đó không xa.

Mộ Dung Nghi hồi tưởng lại những lời Mộ Dung Phi Dật nói với mình, dồn hết sức lực, bắn đi.

Mộ Dung Diệp đứng phắt dậy, nhìn mũi tên cắm rành rành trên hồng tâm, một hồi lâu sau mới nói: “Trùng hợp thôi! Nhất định là trùng hợp! Mới mười ngày thôi, làm sao có thể? Lão Lục, tới đệ cũng chọc huynh sao!”

“Bắn lại một lần nữa cho Ngũ ca của ngươi xem đi.” Trong nụ cười của Mộ Dung Phi Dật tràn đầy tin tưởng.

Mộ Dung Nghi cười hì hì, lại một mũi tên trúng đích, Mộ Dung Diệp ỉu xìu như quả bóng bị người ta chọc xì hơi, nói: “Được rồi, tòa thành ở ngoại ô thuộc về đệ.”

Mộ Dung Phi Dật vỗ vai an ủi Ngũ hoàng tử: “Đệ nào dám vô duyên vô cớ mà xin Ngũ ca đâu, huynh về điện đi, Lộ Ngọc đã đưa đến tẩm cung của huynh rồi đấy.”

Mắt Mộ Dung Diệp thoắt cái sáng rỡ, cười rộng tới mang tai, nói: “Lục đệ quả nhiên hào phóng, ta trở về hưởng thụ đây.”

Mộ Dung Nghi nhìn phóng lưng rời đi xa của Ngũ hoàng tử: “Chúng ta thắng rồi sao?”

“Đúng rồi.” Mộ Dung Phi Dật xoay người, “Tòa nhà đó rất hợp với mấy tên nhà quê như đệ, từ cửa sổ phía Tây của nó nhìn ra, là một cánh đồng ngô.”

“Thôi đúng rồi, một tên nhà quê như ta, tất nhiên là thích trộm ngô rồi…”

_____________________________________________________________

(*) Từ “Nghi” đồng âm với từ “Di”, đều đọc là [yí] hết.

(*) Nước ô mai:

hông biết mùi vị ra sao, thôi bỏ hình lên cho mát con mắt vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.