“Cửu ca, sao huynh phải cứu hắn?” Tiểu Vũ hỏi.
“Gặp chuyện bất bình không phải nên rút đao tương trợ à?” Mộ Dung Nghi mơ hồ giải thích.
“Tiểu Cửu, trên đời này có nhiều chuyện bất bình như thế, chuyện nào ngươi cũng đều rút đao ra tương trợ được hay sao? Mỗi người đều có số mệnh riêng, chẳng bằng tất thảy cứ tuỳ duyên đi.” Đinh Hiên xoa đầu Mộ Dung Nghi, ý vị sâu xa.
“Tứ ca, hắn gặp được đệ, là duyên.” Mộ Dung Nghi nhướng mắt cười, “Ánh mắt của thiếu niên kia trong suốt, không vẩn đục, sau này nếu được học cao, nhất định sẽ là một vị quan thanh chính liêm minh thật tốt.”
Đinh Hiên cười tỏ vẻ đã hiểu.
Nhóm ba người trở lại cung thì trời đã tảng sáng. Đinh Hiên mỉm cười nhìn hai huynh đệ vừa ngáp vừa bò lên giường, vừa ngã xuống thì đã vào mộng gặp Chu Công ngay (*)
Chạng vạng, hai huynh đệ tinh thần bắt đầu hăng hái mà lăn qua lăn lại. Hai người vừa đào hố, chuẩn bị làm món “Gà ăn mày” (*) vừa nói về những chuyện lộn xộn trong cung gần đây.
“Cửu ca, huynh đã chuẩn bị cái gì chưa?”
“Chuẩn bị cái gì?”
“Ơ? Huynh không nhớ à, ngày mốt là sinh nhật của Lục ca rồi, ai cũng đều phải chuẩn bị lễ vật cho đàng hoàng cả.”
“Hả? Sinh nhật của tên điên đó sao?”
“Điên? Vì sao huynh lại nói Lục ca là người điên?”
“Hắn…” Hắn đem Cửu ca của ngươi ném lên giường, vung đại vào mặt Cửu ca của ngươi mấy cái tát, còn đem lưỡi vói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-chieu-hue-phuong-dien/3195851/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.