“Vậy cô nương xem… Phải làm sao đây?” Mộ Dung Vũ chớp mắt, tỏ vẻ vô tội.
“Cái… Cái này…” Vị hồng y cô nương vẫn luôn thong dong bấy giờ đã bắt đầu ấp úng, nhìn khắp nơi, khách khứa lần lượt rời đi, lỡ như hai huynh đệ này thật sự mời Trần đại nhân tới lục soát, chẳng khác nào đuổi hết khách đi rồi.
“Hai vị công tử xem thử, đây có phải là khối ngọc bội đó không?” Bỗng một giọng nói thanh nhuận cất lên, dường như có thể khiến người ta cảm thấy bản thân mình được cứu rỗi, sau đó, một mảnh ngọc bội điêu mài tinh tế nhẹ nhàng đung đưa trước mặt ba người.
Hồng y cô nương mắt sáng rực lên: “Trời, chưa bao giờ ta nhìn thấy khối ngọc nào quý tới vậy.”
Mộ Dung Nghi cùng Mộ Dung Vũ nở nụ cười méo xệch, muốn xấu bao nhiêu có bấy nhiêu: “Đa tạ công tử.”
“Hai vị đây vất vả mời tìm lại được ngọc bội, không bằng về nhà sớm đi, đỡ mất công tí nữa tìm lại không thấy.” Vị công tử kia nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt giấy, dáng cười toại ý, giữa Tụ Tiên Các này, chỉ người ấy là thật sự thoát tục.
“Công tử nói phải.” Sau đó Mộ Dung Nghi kéo Tiểu Vũ ra ngoài, một chiếc xe ngựa đã chờ sẵn ở đấy.
Vị công tử phong nhã này không ai khác chính là Tứ ca của nhà Mộ Dung – Mộ Dung Đinh Hiên, đương nhiên, điều này cũng đồng nghĩa với việc hành vi lẻn ra ngoài của hai đứa đã bại lộ.
Đinh Hiên cùng vị hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-chieu-hue-phuong-dien/3195850/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.