Mộ Dung Nghi đào đất trong sân lên, thận trọng gieo một nửa bao hạt giống xuống, đắp đất lại, tưới nước rồi lẳng lặng ngồi chồm hổm tại chỗ mà trông chừng. Một bên là Tiểu Lam Tử hiếu kì ở cạnh bên ngẩn mặt ra, hỏi: “Chủ tử, người trồng cái gì vậy?”
“Thảo dược, có thể chữa lành bệnh cho Tiểu Vũ”. Mộ Dung Nghi vẫn chăm chăm dán mắt vào chỗ đất vừa nãy đào lên.
“Con nói người nghe, ngay cả thái y cũng còn bó tay, người làm có làm gì cũng vô ích thôi.”
“Có ích chứ.” Mộ Dung Nghi nhướng mắt, nhìn Tiểu Lam Tử: “Chỉ cần có lòng tin, mọi việc chúng ta làm đều có ích cả.”
Tiểu Lam Tử trong lòng ngẩn ra, nói: “Chủ tử, người phải nhìn suốt như vậy sao?”
“Đúng vậy, chờ nó nảy mầm thì có thể đem đi sắc thành thuốc rồi.” Sau đó Mộ Dung Nghi cả ngày ngồi lì tại chỗ ấy, buổi tối đến lúc đi ngủ, Tiểu Lam Tử không thể làm gì hơn là khuyên nó: “Chủ tử, hay người đi ngủ đi, khi nào nó nảy mầm thì con sẽ báo cho người biết, được không?”
Ban đầu, Mộ Dung Nghi đâu chịu, cho tới khi Tiểu Lam tử nói hết lời, ngay cả Uẩn Phi cũng nổi giận thì nó mới miễn cưỡng trở về phòng.
Sáng sớm ngày thứ ba, Mộ Dung Nghi còn mơ mơ màng màng trong mộng thì đã bị tiếng gọi của Tiểu Lam Tử làm cho giật mình tỉnh giấc: “Chủ tử, Chủ tử! Cây của người nảy mầm thật rồi kìa!”
Mộ Dung Nghi bật dậy, từ trên giường vọt xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-chieu-hue-phuong-dien/3195835/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.