“Ai dám nhận mình hiểu rõ Mộ Dung Phi Dật đệ chứ?”. Mộ Dung Đinh Hiên chậm rãi ngồi xuống bàn, nhởn nhơ rót trà, động tác ưu nhã, thanh thoát tựa nước chảy mây trôi: “Cửu đệ đối với ngươi không hề có sức uy hiếp, tốt hơn hết là đệ hãy dừng lại đi.”
“Được thôi” Phi Dật sờ sờ vành tai: “Ai bảo Tứ ca cưng nó đến vậy.”
“Đệ lần này thật quá đáng, người ta chỉ khen đệ đẹp thôi mà đệ lại muốn đoạt mạng của người ta.”
“Tứ ca cũng thật là, cái thằng nhóc nhà quê đó, chẳng phải câu đầu tiên nó mở miệng thì đã đâm trúng tử huyệt của đệ, thì đệ cũng đâu đi làm chút chuyện chọc ngoáy cho bõ ghét, đúng không?”
“Nếu mọi việc đã rõ ràng rồi, Tứ ca xin cáo từ.” Đinh Hiên phủi phủi tay áo rời đi.
Còn chưa được vài ngày thì con tim Mộ Dung Nghi đã vui trở lại, kéo Mộ Dung Vũ quậy phá trở lại theo, mà Mộ Dung Vũ cũng nhiều ngày không được đi chơi, Cửu ca của nó thật vất vả, đương nhiên là vì chuyện ngã ngựa lần trước.
Hai đứa tìm một cây tre dài, tết thành cây vợt, nhảy loi choi dưới tàng cây mong bắt được ve sầu.
“Tiểu Vũ nè, nói cho đệ nghe nha, chờ bắt được tụi nó rồi là có thể nhóm lửa xong rắc chút muối lên rồi nướng ăn!” Nghĩ đến vị giòn tan của ve sầu nướng, hai mắt Mộ Dung Nghi cơ hồ tỏa sáng.
“Thực sự nướng lên là có thể ăn được sao? Chúng là côn trùng đó….” Tiểu Vũ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tich-chieu-hue-phuong-dien/3195833/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.