Khi mụ Hằng bị lôi đi khuất tôi vẫn đứng nguyên trong nhà. Nhìn lại ngôi nhà một lần, trên tường những giấy khen của tôi đã bị mụ ta xé vứt đi bằng sạch, tất cả mọi thứ liên quan đều bị mụ ta ném đi không thương tiếc. Bên ngoài gió thốc từng cơn, người tôi bỗng cảm thấy hơi se lạnh. Trong một giây phút tôi bỗng cảm thấy mình có chút cô đơn.
Tôi hả hê! Hả hê với những gì mụ Hằng phải nhận. Thế nhưng ban nãy khi con Ngọc ra khỏi nhà, thái độ của mẹ tôi lại khiến tôi nặng nề. Cùng nuôi con của người khác hai mươi mấy năm, một bên tình nghĩa đong đầy, một bên thù hận chất chồng.
Hôm nay là sinh nhật con Ngọc nhưng cũng là sinh nhật tôi. Thế nhưng tôi lại bỗng nhận ra dường như ngoài món qua tôi tự thưởng cho mình thì chẳng có gì cả. Có lẽ giờ này chỉ có Thịnh và Bình ở Hà Nội xa hoa diễm lệ đang chờ tôi.
Tôi ngồi trong chiếc ghế quen thuộc, nhìn ra sắc trời đêm. Trời không trăng, không sao chỉ có vài cơn gió thi thoảng thốc qua. Trước kia tôi đã từng mong trở về đây biết bao, cũng đã chờ mong đến giây phút này. Vào đêm hôm đó, vào ngày cái Hiền bị hãm hiếp, tôi đã tự thề với lòng sẽ tự tay đoạt lại mọi thứ. Chỉ là khi đã trả thù xong, đã hả hê từng giây phút, giờ đây trong lòng lại trào lên cảm giác cô đơn lẻ loi. Giống như ở thành phố này dường như chẳng còn ai cần tôi nữa. Mẹ… hình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tia-nang-cuoi-duong/4176167/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.