Con Ngọc cứ đứng lặng yên như vậy, không thể thốt ra được lời nào. Có lẽ nó chưa bao giờ tưởng tượng ra nổi sẽ gặp lại tôi, lại còn gặp ở nơi này. Khoé môi nó mấp máy, nhưng hoàn toàn im bặt, chiếc điện thoại rơi xuống đất nó cũng không đủ sức lực mà nhặt. Tôi nhìn nó, sự sợ hãi tột cùng khiến miệng nó há ra rồi không khép nổi. Phải, con bạn thân khốn nạn này có lẽ chết cũng không dám tin tôi có thể trở về, có lẽ chết cũng không ngờ tôi lại đứng trước mặt nó bằng da bằng thịt. Tôi mặc kệ cầm chiếc bánh sinh nhật giơ lên cao rồi nhìn mẹ tôi bình thản nói:
– Cháu chào cô, ban nãy cháu thấy cô đánh rơi chút đồ ở sân bay nên cầm qua đây cho cô. Thấy nhân viên giao bánh đến không biết đường nên cháu mạo muội nhận bánh giúp họ mang vào đây luôn.
Mẹ tôi gật đầu đáp:
– À ừ. Ngọc này, ban nãy mẹ đang định nói với con, trong chuyến bay từ Toronto về mẹ có gặp An bạn con. Có điều ngồi xa quá nên hai cô cháu chỉ kịp hỏi han vài câu. Những chuyện ngày xưa mong An cũng bỏ qua cho cô nhé. Nào, đã đến đây rồi, hôm nay lại là sinh nhật cái Ngọc, bạn bè bốn năm năm chưa gặp, cháu vào đây đón sinh nhật cùng Ngọc nhà cô luôn cho vui.
Con Ngọc nhìn tôi, nở nụ cười méo xệch gượng gạo mãi mới nói được ra mấy lời:
– Mẹ, An nó vừa bay từ nước ngoài về con mệt, vả lại giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tia-nang-cuoi-duong/4176166/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.