Đêm hôm đó tôi và Thịnh trở về phòng ngủ thế nào tôi cũng không rõ. Chỉ nhớ hình như cả đêm đó tôi và anh đã quấn lấy nhau không phải một mà đến ba lần. Đến nỗi khi sáng, mặt trời chiếu qua tấm rèm cửa tôi vẫn uể oải không muốn dậy. Cánh tay anh ôm lấy tôi, bên cạnh là Bình vẫn đang ngủ ngon lành. Khoảnh khắc này tôi thật sự rất lưu luyến, dù đã mở mắt ra nhưng lại không hề muốn dậy. Đêm qua tôi không say, anh cũng không say, chúng tôi làm tình hoàn toàn trong trạng thái tỉnh táo nhất. Thế nhưng giờ tôi lại tràn đầy cảm giác ngượng ngùng, má lại ửng hồng lên. Anh thấy tôi cựa quậy liền nói:
– Dậy rồi à? Sao em dậy sớm thế? Hôm qua mệt như vậy mà.
Trăm ngàn lần là đêm qua tôi hoàn toàn tự nguyện, thế nhưng nghe anh hỏi tôi lại xấu hổ vùi mặt vào chăn đáp:
– Em… em không ngủ được nữa. Anh không đi làm sao? – À, hôm nay anh có ca mổ lúc mười giờ thôi. Giờ vẫn sớm mà.
Nói đến đây, anh kéo chăn ra khỏi đầu tôi đến đấy. Bốn mắt nhìn nhau, tôi thật muốn độn thổ. Thế nhưng anh rất bình thản, còn hôn xuống môi tôi một cái rồi nói:
– Chuyện đêm qua…
Mới nghe đến đây tôi vội vã ngăn lại cất lời:
– Đừng… đừng nhắc đến nó nữa.
– Em xấu hổ? Đây đâu phải lần đầu?
Càng nghe anh nói tôi càng đỏ bừng mặt. Đây không phải lần đầu, nhưng đây là lần mà tôi tự nguyện, đây không phải lần đầu nhưng là lần tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tia-nang-cuoi-duong/4176162/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.