– Mời ngồi!
Tiếng Thịnh cất lên, lạnh nhạt mà lịch sự với tôi như đối với những người nhà bệnh nhân. Ánh mắt anh nhìn tôi xa lạ như thể tôi và anh chưa từng quen nhau. Dù ngàn vạn lần tôi đã cho rằng anh thật sự biến mất khỏi cuộc đời tôi, dù chưa từng tưởng tượng ra tôi và anh có thể gặp nhau, lại gặp nhau ở nơi này nhưng tiếng Thịnh cũng kéo tôi về thực tại. Một câu nói khách sáo bỗng dưng lại khiến tôi bình tĩnh hơn đôi chút. Tôi ngồi xuống ghế hai tay vô thức đan vào nhau nặng nhọc mãi mới nói được ra mấy chữ:
– Chào bác sĩ, tôi là mẹ của bé Trần An Bình ạ.
Khi nói ra câu đó tôi cũng cảm thấy trong lòng mình có chút trống rỗng. Mối quan hệ của tôi và anh sau hơn hai năm gặp lại lại là mối quan hệ giữa bác sĩ và người nhà bệnh nhân. Ánh mắt Thịnh chợt dừng lại ở hai bàn tay tôi, bàn tay tôi đầy những vết chai sạn, móng tay đầy những vết xước, chẳng bóng mượt đẹp đẽ như tay của những cô gái khác. Thấy anh nhìn như vậy tôi có chút xấu hổ rụt tay lại đặt xuống dưới đùi. Anh cũng hướng ánh mắt mình nhìn đi nơi khác rồi nói:
– Cô giáo của bé An Bình có nói bé đang chơi đùa với bạn chẳng may bị ngã nên chảy máu cam. Sau khi chụp chiếu kiểm tra thì không phát hiện tổn thương gì nghiêm trọng. Bé có thường xuyên chảy máu cam không ạ? – Đây là lần đầu tiên ạ.
– Trẻ con chảy máu cam cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tia-nang-cuoi-duong/4176157/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.