Thời gian nghỉ giữa tiết buổi chiều, Thi Kỳ đến gặp chủ nhiệm xin phép nghỉ liền hai ngày tiết học buổi tối, trong nhà có chút việc. Ở lớp Thi Kỳ là một học sinh ngoan, rất ít khi xin nghỉ phép, vậy nên thầy chủ nhiệm liền đồng ý.
Sau khi học xong, cô đến cổng trường đối diện đón Nguyệt Nguyệt, đi xe đạp về nhà cất cặp sách, cầm theo cái cà mèn đựng cháo, liền đạp xe đến bệnh viện, đường đến bệnh viện dài hơn so với trường học một chút, khi Thi Kỳ đạp xe đến cổng bệnh viện trên người đã chảy đầy mồ hôi, Nguyệt Nguyệt xuống xe lau lau mồ hôi trên trán cho cô, nhỏ giọng nói: “ Chị Kỳ Kỳ, có phải em quá nặng không?”.
Thi Kỳ cười: “Không nặng, Nguyệt Nguyệt là sợ chị không đèo được em sao?”
Nguyệt Nguyệt lắc đầu,
Thi Kỳ: “Cơ thể chị ra nhiều mồ hôi, nhiều mồ hôi cũng có thể làm đẹp da.”
Nguyệt Nguyệt nghi hoặc đáp: “Vâng.”.
Kỳ Kỳ lại dẫn bé đến quán thức ăn nhanh bên cạnh mua mấy hộp cơm, rồi mua thêm một ít hoa quả.
Hai người đi vào bệnh viện, đến phòng 402, bà ngoại đang ngồi nói chuyện với một bà lão nằm giường bên cạnh, hai người đang khen con cháu của nhau ngoan ngoãn hiếu thuận, Tưởng Tinh thì đang ngủ trên giường.
Bà ngoại quay qua nhìn thấy hai đứa tới thì vui mừng, Nguyệt Nguyệt chạy thẳng đến, ôm lấy bà, òa khóc.
Bà khẽ vuốt lưng an ủi: “Ngoan, không khóc, cháu nhìn xem, bà ngoại không phải đang rất khỏe sao?”
Tưởng Tinh cũng bị tiếng khóc của Nguyệt Nguyệt làm tỉnh, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tia-nang-cuoi-cung/271999/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.