Sáng hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, Nguyệt Nguyệt đã tỉnh dậy, còn có chút mơ hồ nhìn xung quanh, thấy hoàn cảnh xa lạ liền cảm thấy bất an, khi thấy Thi Kỳ đang nằm bên cạnh ngủ thì cô bé liền thấy yên tâm, Thi Kỳ còn chưa tỉnh, bé lặng lẽ đem đầu dựa sát vào bả vai bên cạnh cô, thì thầm: “ Mẹ.” xong lại ngủ thiếp đi.
Trời sáng, Thi Kỳ theo thói quen đúng giờ tỉnh dậy, cô lay Nguyệt Nguyệt đang dựa vào cánh tay: “Bé lười, chúng ta phải rời giường rồi!”
Nguyệt Nguyệt mơ hồ ngẩng đầu, trên miệng xuất hiện một ít nước miếng, Thi Kỳ cười cầm khăn tay giúp bé lau một chút, đứng dậy rời giường, trẻ nhỏ cần nằm thêm một chút.
Thi Kỳ rửa mặt xong, Nguyệt Nguyệt đã tỉnh hẳn, đang cố gắng gấp gọn chăn gối, Thi Kỳ buồn cười nhìn xem cô bé đang cố gắng vật lộn với chiếc chăn còn lớn hơn cả người bé, liền duỗi tay ra đem chăn mền kéo về phía mình, cười nói: “Để chị, em đi đánh răng rồi rửa mặt, chị đã lấy cho em quần áo rồi, chắc sẽ rộng một chút, trong nhà không có quần áo nhỏ.”
Nguyệt Nguyệt cũng cười ngây ngô, nghe lời đi đến phòng tắm đánh răng.
Thi Kỳ xếp lại chăn mền, thay quần áo, kiểm tra lại cặp sách xong, Nguyệt Nguyệt liền ra.
Thi Kỳ quay đầu nói với em: “Tối hôm qua, anh trai em gọi điện thoại nói bà đã tỉnh, đến chiều tan học hai chị em liền đi đến thăm bà.”
Hai mắt Nguyệt Nguyệt sáng lên trên mặt đầy vui mừng: “Thật không ạ!”
Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tia-nang-cuoi-cung/271998/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.